TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1617

cuộc tra tấn vừa nhức nhối vừa buồn bã cho tới giây phút may mắn là nàng
mê man bất tỉnh.
CHƯƠNG 16


Angêlic nhổm người dậy. Nàng nằm trên sàn nhà, một bên má còn lạnh hơn
đá lát. Sương sớm hoà lẫn với khói làm mờ cảnh trí chung quanh. Ngớ
người ra, nàng nhìn đôi tay bị sầy da và bỏng rộp, khi nàng lắp đạn súng
trường. Nàng cũng chẳng hay biết gì. Nàng nhớ lại. Nàng muốn đứng dậy
và rên rỉ. Nhưng vẫn ngồi tại chỗ, quỳ hai gối, chống hai tay, miệng thở hổn
hển vì đau. Mớ tóc xoã xuống khuôn mặt bầm tím nhiều chỗ và tư thế của
nàng lúc bấy giờ sao
mà giống một cách lạ lùng cái hồi nàng rơi xuống những con đường đã cuội
ở Ríp khi kiệt sức.
Ôi! Mi đã tưởng thoát khỏi tay lũ quỷ rồi hả, người đàn bà không bao giờ
chịu thua và đẹp quá chừng! Nhưng lũ quỷ đã tóm được mi ở nơi mi tưởng
là an toàn nhất, ngay ở bên đất đai của tuổi ấu thơ của mi. Điều tệ hại nhất
đã chờ đón mi ở đấy. Mi không còn hy vọng có thể giữ mãi nụ cười khi
nhìn cảnh khốn khổ của cuộc đời và nguyền rủa những linh hồn sầu muộn.
Bây giờ thì mi đã nếm cái điều tệ hại nhất. Chỉ có điều là mi không ngóc
đầu lên được nữa đâu! Mi còn chưa biết hết mọi việc. Mi chưa hoàn toàn
biết vết thương trong cái đêm hôm đó, không bao giờ có thể chữa khỏi,
Angêlic, Angêlic kiêu kỳ ạ. Những trái tim nhỏ nhen có thể lấy làm vui
sướng đấy!...
Người đàn bà đang cố lết hết sức mình để gượng dậy trong buổi sáng mờ
sương, đứng tựa vào tường, đang nhìn hoảng chung quanh mình sẽ chẳng
bao giờ còn giống cái người đàn bà đã chiến đấu, đã hy vọng, đã không
ngừng tái sinh để đón lấy những bổn phận mới, đón lấy những tình yêu
mới. Với sức mạnh ngang tàng của một loài cây đẹp hễ được chút ánh nắng
mặt trơi là lập tức nở hoa.
Bàn tay nàng sờ soạng, lật bật tìm cách vớ những mảnh áo quần bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.