TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1671

ấy. Đôi vai rộng của gã càng làm nổi rõ vẻ thon thả của thân hình. Gã không
còn mảnh khảnh như trước nữa. Trên gương mặt rám nắng của gã chỉ còn
lại đôi mắt dịu hiền như con nai rừng. Gã bao nhiêu tuổi. Hai mươi... Hai
mươi hai ?...
Nàng đột nhiên gọi gã và theo thói quen gã vội vội vàng vàng chạy tới
nàng, rất lễ độ, làm cho nàng nhớ lại nếp sống xa hoa trong nhà nàng trước
đây với đám gia nhân đông đúc.
- Thưa bà ?...
- Tu sĩ, đã bao lần tôi van xin cậu hãy đi đi, hãy rời bỏ chúng tôi. Bây giờ
thì phải đi thôi. Chúng tôi đang bị săn đuổi đến cùng đường. Tôi cũng
chẳng biết là chúng ta đang sắp sửa hứng lấy tai hoạ nào đây. Cậu hãy trở
về với gia đình đi!... Tôi van câu, cậu hãy vì tôi mà làm việc đó. Tôi không
thể nào chịu nổi trách nhiệm của người đã gây nên mất mát cho cậu sau
này...
Cũng như mọi lần khi nàng đụng chạm đến vấn đề này, gã tái mắt và đặt
bàn tay lên chỗ con tim.
- Tôi không thể làm như vậy được đâu, thưa bà. Tôi không sống nổi nếu
phải xa bà, phải rời khỏi bà...
- Nhưng sao lại thế?
Gã nhìn nàng với đôi mắt nồng nàn. Cái nhìn của gã còn nói nhiều hơn tất
cả mọi lời nói. Về phần nàng, nàng không thấy thế là xúc
phạm mà chỉ thấy cảm động đến rơi nước mắt. Nàng nhin đi chỗ khác, vẻ
mặt đau buồn.
- Không, con thương yêu của ta - nàng thì thầm van xin - Không, không
nên... tôi là...
Gã giơ tây ngắt lời nàng.
- Tôi biết bà là người như thế nào... Bà là người tôi tôn thờ... Tôi yêu và tôi
thấu hiểu vì sao người ta có thể... quên cả Chúa đi vì đôi môi một người đàn
bà.
- Chớ có nói như vậy!
Nàng giơ tây về phía gã, gã nắm lấy bàn tay nàng. Nàng không dám rút tay
ra vì bàn tay gã làm nàng ngạc nhiên. Mát lạnh và mạnh mẽ xiết bao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.