TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1684

Cuối cùng nàng dừng lại. Đêm tối như mực. Nàng cũng chẳng còn biết
mình đang ở đâu. Tuyết phủ khắp người nàng. Nàng muốn ngồi xuống ngay
đấy dù chỉ là một lát thôi. Nhưng như thể nàng sẽ không thể đứng lên được
nữa.
Đứa bé khẽ cựa quậy.
- Đừng sợ - Angêlic nói khẽ, nàng phải khó khăn lắm mới nói được - ...
đừng sợ gì hết, mẹ thông thạo rừng lắm mà con...
Tiếng
chó lái sủa! Chúng chẳng buông tha đâu. Angêlic lại đi. Nàng vấp ngã
nhưng may mà gượng lại được. Dưới chân nàng không có đất. Bây giờ có
thể là nàng đang đứng trên bờ một ghềnh đã hay một sườn dốc. Nàng cảm
thấy có khoảng không trong đêm tối nhưng không biết rộng đến bao nhiêu
và thấy mình thoát ra khỏi sự bịt bùng của cây cối. Nàng đứng im, bất động
trong khi tiếng chuông nhà thờ xa xăm vọng tới. Tiếng chuông gợi cho nàng
tới một chốn nương thân.
Lòng tràn ngập hy vọng, nàng thận trọng xuống dốc và chỉ một lát sau nàng
đã nhận ra ở phía trên cao, bức tường thành của đại tu viện Niôn. Nàng bám
chặt vào giây xích sắt trước cổng. Qua cơn ác mộng ngột ngạt và giá lạnh,
nàng cảm thấy dễ chịu được đứng dưới vòm cửa.
Một bàn tay đẩy tấm che ô nhòm của cánh cửa, một tiếng nói cất lên:
- Lạy Chúa ! Bà muốn gì ?
- Hai mẹ con tôi bị lạc trong rừng. Ông cho tôi trú tạm.
- Đại tu viện chúng tôi không tiếp đàn bà. Bã hãy đi năm mười bước nữa về
phía trái, có một quán trọ, ở đấy người ta sẽ tiếp đón bà.
- Không, ... bọn lính đang đuổi theo tôi. Tôi muốn trốn vào sau các bức
tường của tu viện.
- Đi đến quán trọ - tiếng nói nhắc lại.
Thấy ô cửa sắp bị đóng
lại, Angêlic hoảng hốt kêu lên:
- Tôi là chị ruột của người sở hữu tu viện - ông Anbe đơ Xăngxê đơ
Môngtơlu. Vì tình thương của Chúa, hãy mở cửa cho tôi... mở cửa cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.