TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1742

- Tại sao bà muốn xếp cho nó ngủ ở đây ?
- Nó nằm trên kho thóc một mình, nó sợ nên không tài nào ngủ được. Tôi
nghĩ để nó nằm ở đây nó sẽ được yên hơn.
- Nghĩ rõ hay ! Nó phải ngủ như vậy cho quen đi. Bà muốn biến nó thành
một đứa trẻ nhút nhát hay sao. Hồi còn nhỏ tôi ngủ trên kho thóc ấy đấy.
- Thế ông không sợ chuột ư ?
- Sợ chứ. Nhưng rồi cũng quen đi.
- Thế đấy ! thế mà thằng bé này thì nó chẳng quen cho. Suốt đêm hầu như
nó không ngủ. Đấy là một trong những nguyên nhân làm cho nó gầy và yếu
đi.
- Nó có bao giờ kêu ca gì đâu.
- Trẻ con chúng ít khi kêu ca, nhất là khi chẳng có ai lắng nghe nó cả -
Angêlic nói xẵng.
- Một thằng con trai phải cứng rắn lên. Bà nói cứ như nó là đàn bà không
bằng.
- Không, tôi nó như một người mẹ ... - nàng nhìn ông ta với vẻ nghiêm
nghị.
Mắt ông ta dường như mờ đi. Ông ta thở dài.
- Tôi đã tự hứa với mình là không bao giờ để cho một người nào khác nằm
trên cái giường mà vợ tôi đã trút hơi thở cuối cùng.
- Tình cảm trunh thành của ông đem lại vinh dự lớn cho ông đấy ông
Gabrien ạ. Nhưng đây là con của bà ấy, ông có tin là chính bà ấy cũng lấy
làm sung sướng hay
không ?
Nhà thương gia lại thở dài.
- Ôi! Tôi cũng chẳng biết nữa, - ông ta nói - Bà làm cái nhà này lộn tùng
phèo cải lên thôi. Vậy mà tôi cứ tưởng thằng bé ngủ với anh cả nó đấy.
Nhưng quả thực cái kho thóc ấy... tôi cũng có những kỷ niệm không tốt về
nó, tôi nói thật tình là như vậy. Thôi... bà thích như thế nào, thì cứ làm như
thế nấy.
Angêlic biết rõ đường đến kho thóc. Nàng nhảy cóc bốn bậc thang một lúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.