TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1743

- Cô đến tìm cháu đây - nàng nói với Lôriê - bấy giờ vẫn còn ngồi nguyên
tại chỗ và tỉnh như một con cú mèo.
- Cô đem cháu đi đâu ?
- Đến nơi ở tốt hơn. Cạnh bố cháu...
Nàng bế nó xuống rất cẩn thận.
Lôriê thích thú nhìn căn phòng ấm áp, nhìn thấy bố đứng đấy và hít hít cái
mùi quen thuộc của các tầng gác. Từ trên giường này, nó có thể nhìn thấy
ánh lửa trong bếp ở phía bên kia thềm nhà. Sự ngạc nhiên làm nó trở nên
hoạt bát.
- Cháu sẽ ngủ ở đây phải không ? Tối nào cũng ngủ ở đây sao ?
- Phải, bố cháu nghĩ bây giờ cháu đã lớn rồi nên phải cho cháu một chiếc
giường to.
- Ôi! cảm ơn bố.
Angêlic rời khỏi phòng để đi chuẩn bị chiếc đèn ngủ thắp bằng dầu. Khi
nàng trở lại, tay cầm cái thông phong bằng thuỷ tinh đỏ thì thằng bé đã ngủ
rồi.
Cái đầu bé xíu của nó nổi bật trên mặt gối. Nó như mất hút trong cái giường
rộng mênh mông này nhưng vẻ thoải mái thơ ngây đã làm thay đổi nét mặt
của nó.
Ông Gabrien ngồi cạnh Lôriê, đăm chiếu ngắm nhìn nó. Angêlic cúi xuống,
nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán nhợt nhạt của đứa bé.
- Con người bé bỏng ! - nàng dịu dàng nói.
Nàng ngước nhình nhà thương gia.
- Ông đừng giận tôi nhé. Tôi không thể chịu được khi thấy thằng bé sống
khổ.
- Thôi, không nên áy náy làm gì, bà Angêlic ạ. Tôi cho làm như vậy là tốt.
Sau một phút do dự, ông ta nói thêm.
- ... Thế nhưng mà không. Tối náy, khi suy ngẫm về Thánh Kinh, tôi thấy
xử sự với bà thật chưa phải, lẽ ra khi nhận bà vào giúp việc tôi phải ứng
trước cho bà một số tiền.
- Không bắt buộc phải làm như vậy, ông Gabrien ạ, tôi biết là một người
làm công phải chờ hết tháng sau khi đã lmà hài lòng chủ nhà rồi mới được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.