TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1747

vững chãi. Nhưng trong tư thế, trong đôi mắt nhìn đen láy, xếch ngược và
sắc lẻm, hơi hướng huyết thống thật rõ ràng. Đáng lẽ thấy thế, Angêlic phải
bực mình nhưng trái lại nàng cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Nàng đưa tay ra
cho Ônôrin.
- Lại đây !
Ônôrin ra khỏi cơn mơ màng, nhìn nàng, vẻ suy nghĩ rồi nhoẻn cười, miệng
kéo đến tận mang tai.
- Không ! - nó vừa nói, vừa trốn xuồng gầm bàn.
- Lại đây. Lại đây đi nào !
- Không !
Angêlic phải đến bắt lấy nó, lôi nó ra khỏi chỗ trốn và khá vất vả mới túm
được nó.
- Nó nặng như chì, tôi nói không sai ...
Nàng nhìn mặt đứa con gái với một nỗi đau nhức nhối.
Tóc con đỏ nhưng đẹp đấy... Con của mẹ ạ!... Muốn hay không thì cũng
chính là mẹ đã
sinh ra con. Và nhất là con đã có mặt đây rồi! Con đã được cột chặt vào mẹ
bằng nỗi kinh tơm mỗi lần mẹ cảm thấy con ở trong mẹ, sự đồng mưu của
hai kẻ yếu hèn vật lộn để thoát khỏi số mệnh quái gở, thoát khỏi kiếp người
khổ ái, kiếp người mù quáng đã cột chặt lấy mẹ lẫn con. Ôi con thân yêu
của mẹ !
Angêlic đặt đôi môi của nàng lên chiếc má mát rượi. Mùi con trẻ khiến
nàng nhớ lại mùi của rừng xanh vào cái thời có một không hai của cuộc nổi
loạn ở Poatu. Cái mùi đó làm sang người nàng và làm tiêu tan sự cằn cỗi
của hận thù trong lòng nàng. Bên cạnh những cuộc tàn sát và những cuộc
phục kích còn có Ônôrin và đôi chân nhỏ xíu, trắng ngần cảu nó nàng
thường giơ ra sưởi ấm trước ngọn lửa, trong cánh tay Letxđighie, Ônôrin
mở to đôi mắt ngoan ngoãn. Ônôrin gọi Angêlic trong rừng mùa đông và
kéo rà ra khỏi nỗi kinh hoàng trong cánh rừng thưa của những người bị treo
cổ.
Lại còn cái cảnh trơ trụi trong hang đá, ở đấy nó đã cất tiếng chào đời, còn
tiếng ken két của cây tháp đã lôi nó ra khỏi bóng tối của nhà trẻ mồ côi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.