TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1763

- Tôi tin rằng tôi có thể biết rõ điều đó - Angêlic nói, nàng thấy phấn chấn
bới không khi mơ hồ của câu chuyện tâm tình và của trảng cát trơ trụi bị gió
dập và bây giờ đã trở nên hoang vắng - Rồi có một ngày tôi sẽ cứu ông, ông
và gia đình ông, như ông đã cứu tôi...
CHƯƠNG 33

Có một người nào đó vừa vượt qua nàng và nói:
- Cô gái Pháp!
Angêlic ngoảnh lại. Một người đàn ông dừng chân và nhìn ngắm nàng
miệng há hốc. Ông ta mặc chiếc áo thêu kim tuyến, đã phai màu, đi giày gót
đỏ, da giày đã sần sùi, một chiếc mũ trên cắm chiếc lông chim tàn tã. Ông
ta nhấp nháy mắt như con
cú đứng dưới ánh mặt trời.
- Cô gái Pháp - ông ta nhắc lại - cô gái Pháp có đôi mắt xanh.
Cùng lúc Angêlic nửa muốn chạy trốn nửa muốn xem ai. Tự nhiên nàng đi
thẳng đến chỗ ông ta. Ông ta nhảy tới như một con sóc.
- Lần này thì, không còn nghi ngờ gì nữa. Đúng là cô rồi... Đúng là cái nhìn
ấy! nhưng...
Ông ta nhìn từng li từng tí cách ăn mặc giản dị của nàng, chiếc mũ bó chặt
lấy mái tóc nàng.
- ... Nhưng... bà không phải là bà hầu tước hay sao ? Vậy mà ở Canđi người
ta quả quyết rằng bà là hầu tước... Và tôi cũng tin như vậy... Tôi đã xem
giấy tờ của bà rồi mà, quỷ thật! Bà làm gì ở đây với bộ quần áo lố lăng
này?...
Bây giờ thì nàng đã nhận ra ông ta rồi, nhất là cái cằm cạo nham nhở của
ông ta.
- Ông Rôsa... Ông đấy ư ?... Có thật như vậy không ? Như thế là ông đã rời
khỏi các nước thuộc địa ở phương Đông như ông mong muốn rồi phải
không ?
- Còn bà, vậy là bà đã thoát khỏi Mulai Ismail ? Người ta đồn là hắn đã tra
tấn bà đến chết...
- Không đâu, vì tôi vẫn còn sống đấy cơ mà !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.