TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1771

Để nhanh chóng về đến nhà, nàng đi theo con đường dọc các tường thành.
Chắc hẳn người ta sẽ ngạc nhiên thấy nàng vắng mặt quá lâu. Bữa ăn tối
sẽ không được chuẩn bị. Mặt trời vừa lặn, hai cánh tay gần như để trần của
nàng lạnh buốt vì nàng không mang theo áo khoác. Dưới bầu trời vàng
nhạt, biển mang sắc xám. Biển lặng, sóng cuộc lăn tăn dọc bãi rong tảo.
Chốc chốc một con sóng mạnh hơn lại đánh vào chân tường và những bụi
nước bay tứ tung trong gió.
Mải chăm chăm nhìn về hướng chân trời, Angêlic tưởng như nhìn thấy một
con tàu. "Ông ấy đã đi vào Đại Tây Dương..."
Liệu nàng có điên chăng mà dám mơ tưởng như một thiếu nữ, lòng xao
xuyến khi được một hoàng tử bí ẩn của các đại dương lựa chọn và vì nàng
mà khước từ hết thảy!
Nàng có phải là một người đàn bà vỡ mộng và chưa từng sống không ? Có
phải sự tàn nhẫn của đàn ông đã làm nàng thương tổn không sao hàn gắn
được hay không ?
Đến bao giờ thì óc tưởng tượng của đàn bà thôi không cón bay lượn khắp
nơi ? Cái tính thích chuyện kỳ dị và những ước mơ lớn không sao với tới
chỉ chấm dứt khi họ lìa đời mà thôi.
"Chính là ma lực của câu chuyện làm ta mê mẩn" - nàng nghĩ.
Làm sao quên được cảm giác êm ái của chiếc áo khoác bằng nhung đen đã
bọc lấy nàng và tiếng nói trầm, hơi khàn một chút:
"... Trong nhà tôi có hoa hồng... Trong nhà tôi, bà sẽ ngủ ngon..."
Suy nghĩ miên man đến nỗi nàng đụng phải người tính. Anxem Camisô
đang cầm ngọn thương chặn nàng
lại.
- Bà xinh đẹp, vì bây giờ bà đang ở trên đất của tôi, bà hãy để cho tôi hôn
bà một cái.
- Ông Casimô, tôi xin ông - Angêlic van vỉ một cách nhẹ nhàng và nghiêm
khắc.
- Ôi! Vì là nữ hoàng đã xin thì tôi chỉ còn biết cúi đầu làm theo, tôi, một
anh lính gác quèn mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.