TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1807

*
* *

Trong những giây phút tưởng như vô tận, ở cải đầu đường phố nhỏ đều có
một sự chờ đợi lặng lẽ. Sau đó người lính dường như đã quyết định.
Anh ta tiến bước và nặng nề đi xuống các bậc thang bằng đá.
Lắc lư cái đầu lợn rừng dưới chiếc mũ bọc sắt, anh ta đến gần hai người.
Tiếng gót giầy và tiếng ngọn thương nện mạnh xuống vỉa hè vang lên. Nhà
thương gia nhìn hai bàn tay không của mình và nghĩ chẳng biết mình còn
đủ sức lực để hạ kẻ thù mới có vũ khí này nữa hay không.
- Khá lắm, ông bạn ạ - người lính nói với giọng khàn khàn - Từ xa tôi đã
trông thấy cái cảnh cuối cùng. Ông thật cừ khôi, nói thế không phải là để
nịnh ông đâu, ông Bécnờ ạ...
Anh ta lấy đầu mũi giáo chọc vào một xác chết.
- Tôi biết hai tên này. Chúng là đồ rác rưởu... Bômiê thuê tiền để chúng đi
khiêu khích các bà vợ và con gái những người theo đạo tin lành. Chồng
hoặc cha họ buộc phải can thiệp, thế là thành chuyện và đấy là dịp tốt để
tống thêm mấy người Tin lành nữa vào tù... Còn tôi ấy à, tôi chẳng đời nào
ăn phải cái bả ấy.
Chống ngọn giáo theo tư thế thường khi đứng trò chuyện, anh ta nói tiếp:
- Khi đã nếm qua mùi cột treo người (1: Estrapade: cột để treo người lên
trong khi tra tấn)
và roi vọt như tôi thì người ta buộc lòng phải cải đạo thôi. Tôi chỉ là một
thằng lính quèn khốn khổ nên tôi phải giữ lấy niêu cơm hàng ngày. Nhưng
đấy không phải là lý do để phản bội những người anh em đồng đạo cũ của
tôi. Thôi, cho hai thằng chó chết ấy biến đi... Xem như tôi không trông thấy
gì hết...
Anh ta quay lưng và bước chậm chạp trở về vọng gác trên tường thành.
- Đi vào trong sân xem - Ông Gabrien ra lệnh cho Angêlic - Đừng để cho
mấy người giúp việc biết một tí gì về việc này. Nếu thấy không có ai trong
đó thì bà đến mở ngay cửa kho bên trái ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.