TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1886

thành một người đàn bà mà có bán một trăm đồng tôi cũng sẽ chẳng mua...
*
* *


Khinh mạn và xấc xược đến thế là cùng. Nhưng quả thật lúc bấy giờ nàng
tự biết mình đang trong tình trạng như thế nào: ướt sũng, rách rưới với bộ
quần áo của người dân thường, mặt bạc ra dưới chiếc khăn đen còn nhỏ
nước ròng ròng lên những món tóc dính bết vào thái dương: một mụ phù
thuỷ chính
cống. Nhưng còn lâu ông ta mới hạ được nàng, nhát gươm nhọn ông ta vừa
đâm đột nhiên đem lại cho nàng sức nhạn để phản kích.
- Ồ ! đúng vậy - nàng nói với giọng mỉa mai, cay độc - Càng tốt. Như thế
ông mới khỏi phải tiếc rẻ, nếu như ông có tiếc thật, về cái vố đau tôi chơi
ông ở Canđi ấy.
Tựa lưng vào cửa, đầu cúi xuống, mắt long lanh, nàng nhìn người đàn ông
đeo mặt nạ và thấy ông ta không làm cho nàng sợ. Nàng tin chắc là ông ta
sẽ cứu được nàng và những người đi theo nàng. Ông ta và con tàu của ông
ta là cơ may duy nhất cuối cùng của họ. Như vậy là phải phỉnh phở ông ta,
phải đánh trúng ông ta. Thế nhưng ông ta có vẻ như vượt quá tầm mức đối
với nàng. Khép kín, xa xôi, đến kinh khủng, một con người không hoàn
toàn có thực, một ló dạng, nửa chừng giữa ác mộng chưa qua, và giấc mơ
chợt tỉnh trong khi cả hai người cùng im lặng, cảm giác đó càng nổi bật.
Nàng mong ông ta lại nói tiếp. Tiếng nói của ông ta giúp nàng thoát khỏi
cái nhìn có sức thu hút như nam châm của ông ta.
- Bà thật táo tợn khi nhắc lại với tôi những chiếc công của bà - cuối cùng
ông ta nói - Làm sao mà bà biết tôi ở đây ?
- Tôi vừa mới trông thấy ông khi tôi vượt qua trảng cát. Lúc đó ông đang
đứng gần vách đá và quan sát thành phố.
Nàng thấy ông ta rùng mình như bị bắn trúng
tim đen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.