TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1912

phẳng, trống trải. Vùng bình nguyên có vẻ rộng lớn, trơ trụi. Người ta vẫn
còn trông thấy La Rôsen rất rõ, những ngọn thạp và tường thành, Angêlic
chưa yên lòng. Người nô lệ Xiriki chạy lẽo đẽo phía sau ông chủ có thể đã
khiến bọn lính để ý.
- Ông lại đây - nàng nói với Manigô - Bây giờ không nên để mất một phút
nào.
Nhưng họ vẫn đi chậm. Người chủ tàu rõ ràng là đang phân vân giữa ý
thích được
giải thoát khỏi người đàn bà lắm điều làm cho cuộc sống của ông ta khổ sở
từ hai mươi lăm năm nay và nỗi buồn phải bỏ rơi vợ và hai cô con gái.
"Bà ấy tự xoay xở được thôi - ông ta tự động viên mình. Bà ấy còn đủ sức
tóm được cả cái thằng cộng sự bất lương của mình nữa kia! Nhưng nếu bà
ấy bị tống vào nhà giam thì cái cô Xara tội nghiệp thích ăn ngon quá chừng
này, sẽ chết mất".
Người ta nghe tiếng động của bánh xe lọc cọc trên đường đi và bà Manigô
xuất hiện, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở phì phì, bị buộc vào càng chiếc xe bò
như một con lừa, trên xe chông chất láo nháo nào đệm nằm, nào gấm vóc,
nào quần áo, nào hòm và nhất là những thứ bát đĩa quý báu của ông Bécna
Palixi mà bà ta thiết tha nhất. Hai con con gái và người đầy tớ gái đẩy hai
bánh xe. Trái lại, mệt nhọc không làm bà ta sụp đổ? Vì vừa trông thấy mặt
chồng là bà ta lồng lộn lên trách móc, chửi rủa.
- Bây giờ đến lượt anh - bà ta nói và nhường cáng xe cho anh con rể của bà
- Còn mày, đồ lười chảy thây - bà ta quát Xiriki - tại sao mày không chờ bà
mà mày bỏ mày bay vụt đi như con én hả ?
- Em đã qua cửa thành Xanh-Nicôla với tất cả trang bị này sao ? Manigô
hỏi và giận đỏ mặt tía tai.
- Thế sao nào ?
- Họ không nói gì em sao ?
- Có. Chúng nó nói
lăng nhăng. Nhưng tôi đã bắt những tên thô lỗ kia phải câm mõm ngay.
Chúng cứ thử chặn bà lại mà xem, rồi sẽ biết tay bà!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.