giảm sút vì ít ngủ. Nàng vuốt ve vầng trán rộng. Hồi ở La Rôsen nàng vẫn
ao ước được làm thế mỗi khi nàng thấy ông ta lo lắng, hoặc bị nỗi dằn vặt
đè nặng nhưng cố che lấp đi dưới cái vẻ bình thản. Cử chỉ của tình mẫu tử,
của tình thân. Giờ đây nàng đã có thể tự cho phép mình làm như thế. - Tôi ở
đây mà, bạn thân mến... Nằm yên nhé. Cảm thấy một món tóc nhầy dính,
nàng rút bàn tay ra và thấy bê bết máu. Ôi! Thế là ông ta bị thương cả ở
đầu. Té ra vì thế mà cơn
ngất mới kéo dài. Bây giờ ông ta phải được chăm sóc tốt hơn, phải được
sưởi ấm, được băng bó và chắc chắn sẽ qua khỏi. Nàng đã thấy nhiều người
bị thương, nhờ đó nàng có thể chẩn đoán được trường hợp của ông ta. Nàng
ngồi thẳng dậy và bỗng nhận thấy một sự im lặng lạ lùng ngự trị khắp trong
khoang. Tiếng bàn tán quanh chậu xúp đã ngừng, cả bọn trẻ cũng ngồi im
thin thít. Nàng ngước nhìn lên, và cùng lúc với cú giật thót tim, nàng thấy
Rescator đang đứng dưới chân người bị thương. Ông đứng đó bao lâu rồi?
Ở khắp mọi nơi Rescator xuất hiện, ông đều bắt đầu bằng cách tạo ra sự im
lặng. Im lặng thù nghịch hoặc chỉ đơn giản là sự nghi ngờ gây nên bởi cái
nhìn qua chiếc mặt nạ màu đen bí ẩn. Một lần nữa Angiêlic nghĩ, quả thật
ông là con người khác lạ.. Nàng không có cách cắt nghĩa nào khác sự bối
rối và thứ sợ hãi mà nàng cũng cảm thấy khi thấy ông ở đây. Nàng không
biết ông đi tới, và những người khác chắc cũng thế thôi, bởi vì dưới ánh
sáng đèn trong khi quan sát người chủ tàu ở chung với họ, vẻ mặt những
người Tin lành hiện lên một thứ sợ hãi khủng khiếp, như thể ông là con quỷ
hiện hình. Họ càng bối rối hơn khi thấy xuất hiện bên cạnh Rescator một
nhân vật kỳ quái, một con người dài ngoẵng và
gậy guộc, bận áo dài trắng dưới mộc chiếc áo choàng dài có thêu thùa. Bộ
mặt ông ta đầy nếp nhăn như được tạo ra bởi con dao của một người thợ tạc
gỗ, chỉ là bộ khung xương được bao bọc một lớp da già cỗi, đen đủi với một
cái mũi to đùng trên đó lấp lánh cặp kính lớn gọng đồi mồi. - Tôi dẫn đến
cho các vị người thầy thuốc A rập của tôi - Rescator nói bằng giọng trầm.
Có thể ông nói với Manigôn lúc đó đứng phía trước. Nhưng Angiêlic có
cảm tưởng là ông ta chỉ nói với nàng. - Xin cảm ơn ông - nàng trả lời. Anbe
Parin gầm gừ: - Một thầy thuốc Ả rập! Lão ta lại không làm nặng thêm nữa