TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 197

của anh ạ.
CHƯƠNG 22

Khoảng hai tháng sau, một đoàn người ngựa theo sau có một cỗ xe mang
biển hiệu Bá tước Perắc rong ruổi trên con đường dọc theo sườn núi đi về
phía thôn Xaxinhơ trên sông Ôđờ.
Angiêlic lúc đầu thấy cuộc đi này thật thích thú, nhưng về sau bắt đầu thấm
mệt. Trời rất nóng và đường thì đầy bụi. Bước phi nước kiệu đều đều của
con ngựa nàng cưỡi càng khiến nàng buông tâm trí mình theo dòng suy
nghĩ, trong khi nàng khó chịu nhìn ông linh mục Cônăng Bêse cưỡi con la
với đôi chân gầy guộc đung đưa và đôi bàn chân đi dép. Nàng cân nhắc
những hậu quả mà mối thù hằn dai dẳng của ông Tổng giám mục có thể đưa
đến. Rồi nàng nghĩ đến bức thư

cha nàng gửi bác công nhân người xứ Xắcxờ Phrít Hâuơ mang đến Tuludơ
cho nàng.
Angiêlic đã khóc khá lâu khi đọc bức thư đó: cha nàng báo tin ông lão bộc
Guyôm Lútđen đã chết. Nàng bỏ đi ngồi riêng ở một góc tối, thổn thức
trong nhiều giờ. Nàng không giải thích được ngay cả với chồng tỉnh cảm
của mình lúc đó, không nói rõ được vì sao trái tim nàng đau xót khi nhớ đến
khuôn mặt râu ria và đôi mắt mờ đục nghiêm nghị ấy, đôi mắt thường hay
bừng sáng lên đầy âu yếm khi thấy cô bé Angiêlic hồi những năm xa xưa.
Đành rằng quá khứ vẫn chỉ là quá khứ, nhưng lá thư của Nam tước Ácmăng
Xăngxê đã làm sống lại trong trí nhớ nàng những bóng ma nhỏ bé đi chân
đất, đầu tóc vương đầy cọng rơm, đi lang thang khắp các hành lang giá lạnh
về mùa đông trong tòa lâu đài Môngtơlu, ở đó đàn gà lại đến tìm bóng mát
giữa những ngày hè nóng nực.
Cha nàng cũng phàn nàn: đời sống ở quê hương vẫn gian nan, mặc dù nhu
cầu vật chất của cả gia đình ông đã được đảm bảo đầy đủ nhờ thu nhập của
việc buôn bán la và nhờ sự giúp đỡ hào phóng của Bá tước Perắc. Nhưng
vùng quê này vừa bị nạn đói ghê gớm hoành hành; thêm vào đó những nhân
viên thu thuế muối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.