lá mùa thu của nó tạo cho vẻ mặt những mảng tối dịu dàng, một cái quầng
bí ẩn. Cùng với chiếc mũ trùm hiền lành của người nội trợ La Rooswossen
Angielic thấy mình có cái vẻ ưu tư của một thần tượng. " Đúng là ta như
vậy hay do chiếc gương ma quỷ tạo nên?" Khi cánh cửa mở ra, nàng vẫn
còn cầm chiếc gương trong tay. Nàng vội giấu vào nếp váy, thầm tự trách
mình không đặt nó vào
chỗ cũ bằng một động tác bình thường. Xét cho cùng thì một người phụ nữ
luôn luôn có quyền soi gương cơ mà. Cánh cửa thông mở ra, Rescator đứng
ở bậc cửa một bàn tay vịn vào tấm rèm ông ta vừa kéo. Angielic đứng thẳng
người nhìn ông ta với vẻ mặt lạnh tanh. - Thưa ông, tôi có thể hỏi ông được
không ạ, tại sao ông lại giam giữ tôi?... Ông ngắt lời nàng bằng một dấu
hiệu bảo nàng đến gần - Vào lối này. Tiếng nói của ông vẫn còn nặng hơn
lúc bình thường và ông ho liên tiếp hai lần. Nàng thấy ông có vẻ mệt mỏi.
Có một cái gì đó đã thay đổi ở ông, khiến cho con người ấy bớt..." bớt vẻ
Angdalu" như ông Manigon vừa nói. Ông cũng không có cái vẻ Tây Ban
Nha. Bây giờ thì nàng tin ông là gốc Pháp. Điều đó cũng chẳng làm ông dễ
gần hơn. Trên chiếc mặt nạ vẫn còn lấm tấm những vệt nước, nhưng ông đã
kịp thay quần áo. Trong phòng khách bừa bộn áo khoác, quần nịt, ủng;
những thứ ông dùng trong khi chống chọi với bão tố. Nàng thốt lên do một
phản ứng tức thời: - Ông làm bẩn những tấm thảm đẹp đẽ này mất. - Quan
trọng gì đâu. Ông vừa ngáp vừa vươn vai. - Một anh đàn ông hẳn là khó
chịu lắm nếu bên cạnh anh ta có một bà nội trợ kè kè bên cạnh. Làm sao mà
người ta có thể lấy vợ nhỉ? Ông gieo mình xuống một chiếc ghế bành, cạnh
chiếc bàn có chân được gắn chặt vào ván sàn. Do tàu chao đảo, nhiều đồ
đạc trên sàn bị rơi vẫn còn nằm đó. Angielic chặn được mình ngay khi nảy
ý định cúi nhặt. Phản ứng của Rescator vừa rồi đã chỉ cho nàng thấy ông ta
không hề hứng thú một chút nào với sự nhã nhặn và ông ta sẽ vin vào từng
cử chỉ của nàng để lấy cớ lăng nhục nàng. Ông thậm chí không mời nàng
ngồi. Ông duỗi thẳng đôi chân đi ủng trước mặt nàng và làm ra vẻ nghĩ
ngợi. - Vật lộn mới ghê chứ! - cuối cùng ông nói - Biển băng giá và mảnh
vỏ cây. Nhờ ơn Chúa, bão tố đã không nổi lên. - Không nổi lên - Angielic
lặp lại-thế mà tôi cứ tưởng biển dữ dội lắm. - Biển động thôi, quá lắm chỉ là