TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1981

không? - rescator hỏi. Angielic nhìn ông ta lo sợ: - Cho tôi? Nhưng ông
muốn tôi làm gì với những chiếc vòng đó ở vùng đảo mà chúng ta đang đi
tới? - Bà có thể bán chúng đi, còn hơn là bán bà. Nàng giật mình và cảm
thấy hai má đỏ bừng dù không hề muốn thế. Chắc chắn chưa bao giờ nàng
gặp một người đàn ông-không, kể cả Đê gê cũng không-đã đối xử với nàng
hết lần này đến lần khác bằng sự hỗn láo không thể nào chịu nổi và cũng lại
có sự quan tâm tinh tế đến như vậy. Cặp mắt bí ẩn của ông như cặp mắt
mèo vẫn dõi theo nàng. Đột nhiên ông thở dài. - Không-ông nói vẻ thất
vọng-không một chút nào thèm thuồng trong mắt bà, không một chút nào
của cái ánh sáng đói khát rực cháy lên trong cái nhìn của những người đàn
bà khi đặt trước mặt họ các đồ trang sức.. bà thì trái lại, bà phẫn nộ. - Nếu
tôi thèm khát đến thế
- Angielic đáp-thì hà cớ gì tôi phải đứng như vậy trước mặt ông, con người
không có cả chút lịch sự đơn giản nhất là mời tôi ngồi xuống một chiếc
ghế? Ông phải thấy rằng tôi chẳng tìm thấy một chút vui thích nào ở chỗ
này cả. Và thế thì tại sao ông còn bỏ tù tôi suốt cả đêm nay? - Đêm nay -
Rescator nói-Chúng ta vừa phải trải qua một hiểm họa chết người. Chưa
bao giờ tôi thấy băng trôi xuống thấp như vậy ở vùng này, vùng có những
cơn bão chí tuyến rất hung dữ. Bản thân tôi cũng vô cùng bất ngờ và bắt
buộc phải cùng đối phó với cả hiểm họa mà thông thường thì không có sự
kết hợp như vậy: bão tố, tảng băng, và tôi nói thêm: cả đêm tối nữa. May
sao như tôi vừa nói với bà đây, gió đổi chiều, như có phép lạ ấy, không cho
biển nổi giận đến nơi đến chốn. Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức tránh
các tảng băng và trụ được ở đây cho đến lúc rạng đông. Nhưng mà tối hôm
qua, chúng tôi đã tính có thể phải sửa soạn để chờ đón một thảm họa, chính
lúc đó tôi cho mời bà tới... - Nhưng tại sao? - Angielic hỏi, nàng chưa hiểu
gì cả. - Bởi vì có khả năng chúng ta sẽ bị chìm, và tôi muốn có bà ở cạnh
bên tôi trong giờ phút cuối cùng. Angielic nhìn thẳng vào mắt ông trong
trạng thái đê mê không tả nổi. Nàng không tin rằng ông nói một
cách nghiêm chỉnh. Chắc chắn ông vẫn còn mải mê với những niềm vui ma
quái. Trước hết nàng đã ngủ trong cái đêm phi thường đáng sợ ấy, không
mảy may nghi ngờ hiểm họa lại có thể sát sườn đến thế. Và sau nữa, tại sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.