TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1980

thế. Chẳng đến mức dữ dội đâu. - Chúng ta đang ở đâu? Ông phớt lờ câu
hỏi và đưa tay về phía Angielic. - Cho tôi xin chiếc gương bà đang cầm
trong tay kia. Tôi chắc là bà thích lắm. Ông xoay tròn chiếc gương bằng các
ngón tay. - Vẫn còn vết tích kho báu của nền văn minh Inca. Lắm lúc tôi tự
hỏi phải chăng những điều được nói tới trong bài thơ ngụ ngôn
Nooyumbaga không phải là sự thật? thành phố lớn của người Anhđiêng với
những ngọn tháp nhỏ bằng pha lê, những bức tường lát bằng vàng lá và
khảm ngọc... Ông nói với chính mình. - Những người Inca không biết đến
thủy tinh. Sức
phản chiếu của tấm gương này có được là nhờ hỗn hợp vàng tráng thủy
ngân. Nhờ thế nó tạo cho khuôn mặt người được phản chiếu ánh lộng lẫy
của vàng vẻ thấp thoáng của thủy ngân. Người đàn bà tìm được ở khuôn
mặt trong gương cái mà họ có: giấc mơ huyền diệu và thoáng qua. Chiếc
gương này là một vật hiếm. Bà có thích không? Bà có muốn có nó không? -
Không, tôi xin cảm ơn ông - nàng nói một cách lạnh lùng. - Bà có thích đồ
trang sức không? Ông kéo một chiếc tráp sắt trên bàn và mở nắp. Ông nâng
lên những viên ngọc, những châu báu tuyệt vời tỏa ánh sáng màu trắng đục
và lấp lánh ngũ sắc được đính những khóa bấm màu hồng. Sau khi phô ra
trước mặt nàng bộ trang sức ông đặt nó xuống bàn và lấy lên một thứ khác
có những viên ngọc rực rỡ nhất, cỡ lớn, mức độ chói sáng bằng nhau và
nhiều đến mức tạo nên một chuỗi hạt thần kỳ. Người ta có thể quấn chuỗi
ngọc ấy quanh cổ mười vòng và phần thừa ra vẫn còn dài đến tận đầu gối.
Angielic ném lên những châu báu lạ lùng ấy một cái nhìn bối rối. Sự xuất
hiện của chúng như là một sự lăng mạ đối với những gì nàng đang mặc trên
người, chiếc áo dài khiêm tốn may bằng vải phuyten, áo nịt bằng dạ đen và
áo sơ mi bằng vải thô. Nàng tự nhiên cảm thấy bứt rứt trong những thứ
trang phục tầm thường ấy của mình. " Những viên ngọc ư?... Ta cũng đã
đeo những viên ngọc như thế khi ta còn ở trong triều, nàng nghĩ. Không,
không hoàn toàn đẹp như thế". Nàng tự cải chính ngay lập tức. Thình lình
sự gò bó trong người nàng biến mất. " Được sở hữu những báu vật như thế
quả là một niềm vui hiếm hoi những cũng là một gánh nặng. Lúc này, ta
đang tự do". - Bà có muốn tôi tặng bà một trong những chiếc vòng này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.