TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2032

một con vật mang đầy thương tích, quay trở lại với cái góc vẫn dành cho
mình trong khoang boong, bên cạnh khẩu đại bác để thay quần áo cho
Ônôrin. Con bé giãy giụa chứng tỏ nó vẫn còn khỏe mạnh, nhưng có thể nó
bị cảm vì dầm trong nước lạnh. Đám người di tản quây chặt xung quanh mẹ
con nàng, người nào cũng đề ra một môn thuốc nhưng tất cả đều không áp
dụng được vì thiếu phương tiện: nào là cho đỉa hút máu ở chân, nào là đắp
mù tạt vào lưng. Ông thầy thuốc Anbe Parin đề nghị trích máu. Ông
ta định rạch rái dái tai, nhưng vừa nhìn thấy con dao nhíp đưa đến gần
Ônôrin đã hét toáng lên. - Thôi đi, nó sợ thế cũng là đủ lắm rồi-Angiêlic
nói. Nàng chỉ đồng ý dùng một chút rượu rum mà họ vẫn được phát mỗi
ngày một lần để xoa cho con bé ấm người. Rồi nàng bọc nó vào trong chăn.
Má bắt đầu hồng trở lại, đôi mắt không còn nhớn nhác, Ônôrin cuối cùng đã
nôn ra hết cả một bụng đầy nước mặn. - Con ngốc lắm-Angiêlic nói. Và đột
nhiên nhìn thấy vầng trán bướng bỉnh ấy, vẻ ngộ nghĩnh trên khuôn mặt nhỏ
bé bất khuất ấy, nỗi tức giận của nàng biến mất. Không, nàng sẽ không để
mình đi đến chỗ điên dại, không một ai kể cả Giôphrây đờ Perắc, Gabrien
Bécnơ và con bé ranh mà quỷ quái này có thể làm nàng mất trí. Nàng đã
suýt phải trả giá quá đắt cho những giờ phút lầm lạc sáng nay. Chồng nàng
đã sống lại nhưng không yêu nàng nữa. Và rồi sau đó, đứa con gái đã gây
cho nàng một cơn choáng ghê gớm, nàng phải có một hệ thần kinh vững
vàng lắm mới mong chịu đựng nổi. - -- -- -- - Cùng lúc nàng thấy mình vừa
giận, vừa khâm phục đối với hành động của đứa con đã dám lao mình
xuống nước vì không chịu nổi uất ức. - Tại sao con lại làm thế, con thân yêu
bé bỏng của mẹ, tại sao mới được chứ? - Con muốn đi khỏi cái tàu bẩn
thỉu này-Ônôrin trả lời bằng thứ giọng khàn khàn-con muốn đi xuống, ở
đây mẹ ác lắm... Angiêlic biết rằng con bé có lý. Nàng nghĩ tới sự xuất hiện
của Ônôrin vào sáng sớm hôm nay, trong căn buồng mà nàng và chồng
nàng đang chạm trán với nhau. Con bé chỉ đến để tìm nàng, vì chẳng có ai,
chẳng có lúc nào nó được chăm nom, chăm sóc. Cả đêm qua, hoảng hốt vì
bão tố, nó mấy lần suýt tan xương hoặc rơi xuống biển vì cánh cửa khoang
boong bật mở. Không một ai thèm biết con bé ra làm sao... Cuối cùng, nhờ
nhìn thấy gã người Mo nó mới chập choạng vượt qua mọi vật cản và sương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.