TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2040

để đòi hỏi sự khoan dung mà để đòi công lý. Ông không hướng tới một
chúa trời mà mình vẫn thường phạm giới luật mà ông hướng tới một đấng
tiên tri, toàn năng " Người không có quyền bỏ tôi, bởi vì tôi không chống
lại người..." Thế nhưng lúc đó ông tin chắc mình sắp chết. Quá đỗi kinh
ngạc vì thấy mình còn sống ở một nơi nào đấy bên bờ sông Xen, cách xa
những tiếng gào hú của đám dân đen, ông hiểu được là sự thần kỳ đóng một
vai trò quan trọng như thế nào. Đó là một ván bài khó chơi, nhưng đã không
lưu lại với ông một kỷ niệm xấu. Tự để mình bị cuốn đi trong nước sông
lạnh giá, trong khi bọn lính chịu trách nhiệm canh gác ngáy ầm ầm, ông bơi
về phía một chiếc thuyền giấu trong lau sậy, tháo thuyền ra, để nó chở mình
trôi theo dòng. Ông có bị ngất đi ít lâu sau đó tỉnh lại, ông cởi bỏ áo tù thay
bằng chiếc áo vải thô của người dân quê tìm thấy trên thuyền. Rồi ông bắt
đầu lết về phía Pari theo dọc những con đường tuyết phủ, khốn khổ, đói
khát vì không dám mò vào các trang trại, chỉ có thể đứng vững nổi nhờ một
ý nghĩ duy nhất: "Ta sống và ta sẽ thóat nạn..." Cái chân thọt lúc đó của ông
thật là kỳ quặc. Có đôi lần ông quay người mà không nhận ra rằng chân lúc
đó đang xoay ngược và kéo lê như một chiếc bàn trượt.
Bằng mấy đoạn cây kiếm được ở một hàng rào ông tự làm lấy một đôi nạng
thô sơ. Mỗi lần nhấc chân lên để bước, là một lần đau không sao chịu nổi.
Suốt chặng đường đầu tiên, ông phải cố hết sức ghìm nén để không rú lên
như một kẻ bị ma ám. Lũ quạ đậu trên các cây táo trụi lá nhìn ông đi qua
như nhìn một sinh vật quái gở què quặt sắp ngã quỵ. Rồi dần dần, cảm giác
đau đớn bị tê đi và ông thậm chí có thể bước nhanh. Thức ăn của ông chỉ là
mấy quả táo đã đóng băng nhặt trong hố, một mẩu củ cải bị chiếc xe đẩy
đánh rơi. Mấy ông thầy tu mà ông ghé lại xin nương náu đều sẵn lòng từ
thiện nhưng họ luôn luôn nuôi trong đầu ý nghĩ phải đưa kẻ tật nguyền đến
trại hủi bên cạnh, thành ra ông phải bỏ đi. Đi tập tễnh trên đường như vậy
ông rất sợ một vài người dân quê hiếm hoi bắt gặp, vì họ có thể nhận ra ông
qua bộ quần áo rách tươm bết máu, và chiếc khăn mùi soa che mặt. Có một
hôm hầu như không bước nổi nữa, ông mới thu hết can đảm để xem lại cái
chân khốn nạn của mình. Đau đớn vô cùng, nhưng rồi ông vẫn cởi được lớp
vải cứng quèo của chiếc ủng, để lộ ra một vết thương há hốc ở phía sau đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.