TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2104

thế nào ấy... Trước hết là các thủy thủ, họ rất nhạy bén về chỗ đó. Cho dù
thuộc giống nòi gì, như ngài biết đấy, họ đều là những con người của biển.
Họ suy nghĩ bằng các tín hiệu và gắn bó với một cái gì không nhìn thấy
nhiều hơn là những cái gì nhìn thấy rõ ràng. Họ cứ nhắc đi nhắc lại rằng
ngài không còn che chở cho họ nữa. Nụ cười làm cái miệng của Rescartor
giãn ra. - Nếu tôi không che chở họ nữa, một cơn bão sẽ lên ngay lập tức. -
Tôi biết ... Ngài vẫn còn là người của chúng tôi. Nhưng họ cứ đoán già
đoán non. Giadông hất hàm về phía boong trước của con tàu. - Giả dụ ngài
sẽ dành cho những người mà ngài chở lên tàu kia định cư ở vùng đất Tây -
Hạ ngài vừa giành được, lúc đó liệu những người
thủy thủ trên tàu Gunxbôrô có còn liên quan đến vùng đất đó nữa? Bá tước
đờ Perắc đặt tay lên vai người bạn của mình. Cái nhìn của ông vẫn lang
thang ở phía chân trời, nhưng ông ghì chặt bộ khung sườn chắc khỏe mà
ông vẫn thường dựa dẫm trong suốt các cuộc hành trình không nghỉ. - Này
Giadông, người bạn đường thân thiết của tôi, khi ông gặp tôi, tôi là một con
người đã đi được nửa đường đời. Ông không biết hết về tôi, cũng như tôi
thừa nhận là tôi không biết hết về ông. Nhưng ông biết rằng chừng nào tôi
còn sống, chừng ấy còn có hai niềm say mê xen kẽ vào cuộc đời tôi: kho
báu của trái đất và sự hấp dẫn của biển cả. - Và người đẹp nữa chứ? - Thiên
hạ thổi phồng lên đấy thôi. Phải công nhận rằng người đẹp cũng có, năm thì
mười họa, với cô này, cô nọ. Nhưng chỉ đất và biển thôi, Giadông ạ. Hai
thực thể. Hai ả nhân tình khó tính. Hễ tôi hiến dâng cho ả này quá nhiều, ả
kia đòi hỏi ngay. Thế là đã hơn mười năm, kể từ ngày Đại quốc vương Thổ
Nhĩ Kỳ giao cho tôi việc độc quyền buôn bán bạc, tôi không rời khỏi boong
tàu nữa. Ông cho tôi mượn tiếng nói của ông để tôi có theere điều khiển
được những con người đồng bóng kia, và từ Địa Trung Hải đến đại dương,
từ các biển vùng cực đến vùng biển Caraip, chúng
ta đã từng trải biết bao cuộc thí nghiệm đầy hứng khởi. - Và giờ đây ngài lại
bị nỗi khát khao đi sâu vào lòng đất chiếm lĩnh? - Đúng là cái đó. Câu nói
nghe nặng chịch. Giadông cúi đầu. Hai bàn tay chắc khỏe của ông ta bíu
chặt lấy lan can bằng gỗ thiếp vàng. - Tôi sẽ giao tàu lại cho ông, Giadông
ạ. Bạn ông lắc đầu. - Điều tôi cần là tình bạn của ngài. Có cái đó tôi mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.