sống được. Sự say mê của ngài, niềm vui sống của ngài luôn luôn làm tôi
ngạc nhiên. Tôi cũng cần phải có những thứ đó để tồn tại. - Mặc kệ! Chẳng
lẽ ông lại đa cảm thế, hở ông già giỏi chịu đựng kia? Nhưng Giadông thậm
chí không ngước nhìn mặt biển màu xanh lục trải rộng đang dập dờn phía
trước. - Thưa Đức ông, ngài không thể hiểu nổi. Ngài là một con người của
lửa. Còn tôi là một con người của băng giá. - Vậy thì phá vỡ băng đi. - Quá
muộn mất rồi. Giadông buông một tiếng thở dài. - Đáng lẽ ra tôi phải biết
sớm hơn điều bí mật đã cho phép ngài mỗi lúc lại ném vào thế giới này một
cái nhìn mới. Nó là cài gì vậy? - Nhưng chẳng có điều gì bí mật cả -
Giôphrây đờ Perắc nói - trừ phi là những điều khác nhau. Mỗi người có
những cái riêng của mình. Tôi muốn nói thế nào với ông nhỉ?... Phải luôn
luôn có khả năng làm lại từ đầu. Không chấp nhận chỉ
có một cuộc đời... Mà nhiều cuộc đời được nhân lên...
Chương 22:
Cuộc hành trình vẫn tiếp tục tưởng như vô tận, Sáng sáng khi lên boong tàu
hành khách vẫn chỉ mãi mãi nhìn thấy biển và biển, Có khác chăng, chỉ là
màu nước biển đổi thay, tựa như người phụ nữ thay màu áo dài buổi sáng.
Mặt biển phẳng lặng tựa một mặt hồ, gần như không có một gợn sóng nhỏ.
Dù đã giương hết tất cả cánh buồm, con tàu vẫn chỉ hơi nhúc nhích, khiến
những người trong boong khoang ngỡ tàu đã thả neo. Nhiều tiếng nói cất
lên với biết bao hy vọng: phải chăng đã tới đích? - Hãy cầu Chúa là không
có gì như thế cả, - ông Manigô kêu to, - chúng ta, chúng ta chưa đi được
bao xa về phía Nam, nên chưa thể đến Xanh - Đômingô được. Bây giờ có lẽ
ta đã tới những vùng biển hoang vu của vùng Tân Xcốtlen, mà chẳng ai có
thể đoán được là số phận rồi sẽ ra sao. Với sự thất vọng pha lẫn ít nhiều nhẹ
nhõm, họ ngắm nhìn vùng nước mênh mông trải ra trước mắt. Sự ám ảnh
của một ngày biển êm gió lặng hoàn toàn, đã đến với mọi người. Trời tương
đối ấm áp. Ngày có vẻ khá dài. Và đêm tối, khi lên boong xem lần nữa,
hành khách nhận thấy những cánh buồm vẫn thõng thượt, lùng nhùng và