TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2159

- Đầu hàng ư?... Họ đồng thanh kêu lên.
Rồi quả quyết quay lưng lại phía nàng.
- Các ông thật ngớ ngẩn - nàng bực tức nói.
Giôphrây lúc này đang sống an toàn. Đấy là một điểm thắng lợi... đối với
nàng. Nhưng còn đối với họ?... Với những ý nghĩ khác nhau, họ nhìn xuống
cái cửa sập trên sàn tàu bằng gỗ quí. Bỗng Mécxơlô kéo cái vòng dùng để
nhấc nắp cửa và họ rất ngạc nhiên thấy nắp cửa được nhấc lên một cách dễ
dàng. Một cái thang bằng dây thừng thòng xuống hầm tàu tối om.
- Hắn quên không
chốt lại sau khi đóng nắp cửa - Manigô khoan khoái nhận xét - Đây là một
lối đi có thể giúp ích cho chúng ta! Chúng ta phải bịt kín mọi lối thoát lại.
- Tôi thử xuống coi lối này đi đến những đâu - Một người trong bọn họ nói

Người ta đánh bật lửa và sau khi châm lửa chiếc đèn bão đeo ở thắt lưng,
người vừa nói bíu chặt lấy chiếc thang dây, leo xuống. Đấy là Rômanh,
người thợ làm bánh.
Anh ta xuống được nửa đường thì một tiếng nổ vang từ dưới hầm tàu. Họ
nghe Rômanh kêu lên như một con vật bị thương rồi tiếng anh ta ngã vật
xuống phía dưới, tiếng chiếc đèn bão vỡ tan. Ánh đèn tắt ngấm.
- Rômanh! Họ gào lên.
Không một tiếng trả lời. Ngay cả dư âm vang vọng lại của một tiếng rên
cũng không. Đến lượt Bécnơ cũng muốn xuống bằng chiếc thang dây.
Manigô giữ không cho lão xuống.
- Đóng nắp của lại - Hắn ra lệnh.
Và vì mọi người đứng sững sờ, hắn tự mình dùng chân đá nắp cửa sập
xuống và cài phía ngoài lại.
Bây giờ thì họ bắt đầu hiểu. Hầm tàu và boong tàu đã bắt đầu tuyên chiến
với nhau.
"Đáng ra mình phải giữ Rômanh lại - Angielic tự nhủ - Đáng ra mình phải
nhớ rằng Giôphrây đờ Perắc không bao giờ quên một cái gì hết, nhất cử
nhất động của chàng đều được tính chính xác chứ không bao giờ do ngẫu
nhiên hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.