TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2281

trở nên hiền từ. Đứa con gái của nàng đã đem lại cho nàng vẻ thơ ngây trẻ
trung. Nàng chưa bao giờ và không bao giờ có thể là địch thủ hống hách
của Môngtơxpan, nàng, người đàn bà nổi loạn chạy trên những con đường
lồi lõm, cầm đầu đoàn quân của nàng và giơ cánh tay cầm khẩu súng ngắn
nặng nề lên với một niềm tin giá lạnh.
Nàng ngước nhìn chàng như để hỏi chàng trong một hoàn cảnh đã vượt quá
sức nàng, rồi tìm cách để tự trấn tĩnh mình.
- Con bé thích chiến tranh... Suy cho cùng
thì đây là một tình cảm cao thượng. Tổ tiên của em cũng không thoái thác
chiến tranh.
Đấy, nàng đã quên đi những ngày đen tối thế mà rồi nàng không ngờ một
thế hệ di truyền khác của nàng đã đưa vào người con gái nàng những sở
thích cuồng nhiệt và đáng lo như vậy. Rescartor nghĩ về điều đó nhưng
chẳng nói năng gì.
Chàng rút ở ngón tay mình ra một chiếc nhẫn chạm trổ bằng vàng trên có
đính một viên kim cương lớn và đưa cho Ônôrin. Con bé chộp lấy với vẻ
thèm khát.
- Cho cháu phải không?
- Vâng, thưa cô.
Angielic xen vào.
- Đây là một đồ trang sức có giá trị lớn. Nó không thể đem mà làm đồ chơi
được đâu.
- Cảnh man rợ của thiên nhiên quanh ta có thể sẽ làm cho ta đánh giá lại
mọi vật. Một chiếc bánh ngô, một ngọn lửa ấm còn giá trị hơn là một chiếc
nhẫn. Vì nó mà người ta đọa đày linh hồn mình ở Vecsxay.
Ônôrin lật đi lật lại chiếc nhẫn. Nó đặt chiếc nhẫn lên trán, rồi lồng vào
ngón tay cái của nó, cuối cùng nó nắm chặt trong hai bàn tay.
- Vì sao ông làm như vậy đối với cháu? - Bỗng con bé tha thiết hỏi chàng -
Có phải vì ông yêu cháu không?
- Phải đấy, cô bé ạ.
- Vì sao ông yêu cháu? Vì sao?
- Vì ta là cha của con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.