TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 229

long lanh. Đồng thời trên khuôn mặt công chúa hiện lên vẻ hơi sợ sệt, khi
cô nhìn quanh mình thấy toàn là những người Pháp còn xa lạ.
- Ông đã thu hút tâm hồn chúng tôi! - Đức vua khen ngợi người hát. Tôi chỉ
ước muốn một điều: đó là được nhiều dịp nghe ông hát.
Đôi mắt ông Perắc sáng lên khác thường đằng sau chiếc mặt nạ:
- Tâu hoàng thượng, còn ai mong ước điều đó hơn bản thân tôi nữa. Nhưng
có được như vậy không, điều đó hoàn toàn tùy thuộc vào Hoàng thượng,
phải không ạ?
Angiêlic thấy hình như Đức vua hơi cau mày:
- Đúng vậy. Ta hài lòng nghe thấy ông nói thế, ông Perắc ạ. - Vua nói hơi
xẵng giọng.
Khi hai người trở về đến nhà nghỉ lúc đêm khuya, Angiêlic vội bỏ ngay áo
dài không đợi cô hầu đến giúp, rồi gieo mình xuống giường và thở dài nhẹ
nhõm:
- Em kiệt sức rồi. Em nghĩ là mình chưa quen được với lối sống ở triều
đình.
Bá tước Perắc ngả người trên giường cạnh vợ, không trả lời:
- Nếu em không
ngủ đi được một chút, thì mai em sợ sẽ quỵ mất ngay giữa lúc cuộc lễ còn
dở dang. - Angiêlic vừa nói vừa ngáp.
- Ngủ đi, em yêu. - Ông Perắc thì thào.
Khi thức giấc, nàng tưởng như chồng mình vẫn nằm nguyên không động
đậy suốt từ lúc mình ngủ thiếp đi, vì thấy ông Perắc vẫn đang nhìn mình.
Nàng mỉm cười với chồng.
Trời đã lạnh. Đêm tối vẫn chưa tan nhưng bầu trời đã nhuốm màu xanh lá
cây thẫm trước khi rạng đông. Vẫn còn ngái ngủ, Angiêlic vươn tay ra với
chồng, và cánh tay hai người ôm lấy nhau.
Khi cuối cùng hai vợ chồng rời nhau ra, mệt mỏi và thỏa mãn, mặt trời đã
lên cao.
Chị hầu Macgô đập cửa:
- Phu nhân, thưa phu nhân! Đã muộn rồi. Nhiều cỗ xe đã bắt đầu đi ra phía
nhà thờ lớn, nếu chậm, ta sẽ không còn chỗ nữa để chờ xem đám diễu hành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.