TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2342

giấu nụ cười mỉm trước giọng nói trịnh trọng của cậu con trai-Và mẹ khâm
phục sự bền bỉ của con, vì con đi bộ mà lại mang nặng, chứ đám phụ nữ và
trẻ con như mẹ thì được đi ngựa, nhưng mà trời nóng ghê gớm thế này dù
sao con cũng mệt phờ ra chứ?
Canto nhún vai và nói là không thấy mệt chút nào. Nàng đoán là cậu ta nói
dối một chút. Vì trong đoàn người, ngay những người đàn ông dày dạn đôi
lúc cũng phải phàn nàn là chặng đường này dài và gian khổ quá. Nàng nhận
thấy đứa con trai đã gầy đi và có những quầng thâm quanh đôi mắt sáng,
cũng màu xanh ngọc bích như mắt mẹ. Một lần nữa, nàng tự hỏi: vì sao
Giôphrây đờ Perắc buộc mẹ con nàng đi đường với nhịp độ gần như vô
nhân đạo này? Phải chăng ông ấy muốn thử thách họ, muốn biết mình có
thể trông chờ những gì ở từng người? Hay muốn chứng minh với bản thân
mình rằng cả đám phụ nữ và trẻ con cũng chẳng cản trở chút nào cho những
kế hoạch của ông? Hoặc giả còn có một lý do bí ẩn nào đó đã buộc ông phải
hối hả tiến tới một mục tiêu mà đối với Angiêlic hãy còn chưa rõ rệt?...
Khổ người vạm vỡ của Canto đã là thân hình của một thanh niên thực sự,
nhưng dưới lớp bụi và mồ hôi, đôi má hồng của cậu ta vẫn giữ được nét dịu
dàng của tuổi thơ. Chính đôi má còn lông tơ mát dịu ấy khiến Angiêlic
mong muốn được vuốt ve mái tóc uốn cong của cậu, được vừa mỉm cười âu
yếm vừa kéo lại sát gần mìn, thật sát bên hông, cái đầu của đứa con trai đã
sống sót, đứa con trai mà nàng đã được gặp lại và nay đang ở trước mắt
nàng, còn sống nguyên vẹn như do một phép thần kỳ..
Nhưng nàng tự kìm mình không làm cử chỉ đó, vì tuổi thiếu niên còn e lệ.
Khi diễn đạt tình cảm, và sau bao năm xa cách, trái tim của đứa con trai này
còn là một ẩn số đối với nàng. Nàng khao khát cái ngày cuối cùng đoàn lữ
hành sẽ dừng lại dưới một mái nhà mà họ không rời xa nữa. Cơn mệt nhọc
nặng trĩu sẽ tan biến và nàng sẽ có thể gần gũi những người ruột thịt của
mình hơn, có thể tập hợp quanh mình cả người chồng và hai đứa con trai,
để tìm hiểu họ đầy đủ hơn trong cảnh thanh bình của cuộc sống hàng ngày.
Thế nhưng cuộc hành trình đang làm họ xa cách nàng, nàng có cảm tưởng
như vậy. Mỗi người cần phải vật lộn với những khó khăn của chính mình,
và bị ám ảnh bởi nỗi lo ngại làm sao cho cuộc đi không bị chậm lại vì mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.