TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2473

bọn cục súc đối với con cái họ, nhưng không kẻ nào được phép chạm đến
một cái lông chân của đứa trẻ này trước mặt họ. Phải kiên nhẫn đối với trẻ
em, bọn chúng bảo thế. Angiêlíc tách người tiến ra phía trước một chút, và
lại gần chồng: - Anh thấy chuyện này ra sao? - Nàng thì thầm hỏi. - Công
việc có thể chuyển thành tồi tệ nhất. - Chúng ta phải làm gì? - Chúng ta
ư? Lúc này thì không. Kiên nhẫn! Đó là điều mà quý ngài Irôqua khuyên
nhủ chúng ta. Perắc giữ thái độ bình tĩnh, cố ý lộ rõ chủ trương đứng bên
ngoài những cuộc thương lượng này , vì nó chưa liên quan trực tiếp gì đến
ông. mặt đỏ tía, đứa bé mỗi lúc kêu thét một to hơn, mắt nhắm nghiền tựa
như nó không chịu nhận cái số phận khủng khiếp: rời xa đám thổ dân, quay
lại với những người độc ác mặt trắng bệch! Hai má nó ướt đẫm nước mắt.
Angiêlíc thấy thương đứa trẻ: cần phải làm cái gì đây... nàng quay vào trong
đồn, chạy vào kho thực phẩm. Lần mò một lúc nàng tìm thấy cái mình cần:
một bánh đường trắng. Nàng nhanh tay bẻ lấy mấy mẩu đường, rồi thò tay
vào một két mận khô, lấy ra một nắm và chạy vội tới nơi đang diễn ra tấn bi
hài kịch. Viên đại tá Lômêni kéo riêng mấy phụ tá ra một chỗ: - Cứ để bọn
ấy rút đi và đem theo cả ông nhóc khó tính khó nết ấy; ta sẽ mở trận đánh
để lấy nó lại và dẹp tan bọn chúng. - thế ngộ nhỡ chúng giết đứa bé để trả
thù? - Môđrơi hỏi. - Đừng sợ, bọn chúng mến đứa trẻ mà. Perắc can thiệp: -
Tình hình đã như thế này, nếu ta lại phá vỡ thương lượng thì ta không chỉ
hứng chịu những điều rắc rối muốn tránh mà còn phải gánh lấy những cái
tồi tệ hơn nhiều. Tôi xin các vị hãy bình
tĩnh và kiên nhẫn. Angiêlíc cúi xuống gần bé Ônôrin: - Con hãy nhìn chú
con trai nhỏ ở đằng kia, nó đang khóc, nó sợ tất cả đám người lớn ở đây vì
nó chưa quen biết họ. Con hãy lại cho nó miếng đường và mấy quả mận
khô này rồi con cầm tay dắt nó lại đây cho mẹ. Chẳng chút sợ hãi, cô bé đi
thẳng đến chỗ đám người Irôqua nhìn họ với vẻ thân quen. Giống như một
con búp bê mặc áo dài có nhiều nếp gấp to và cái tạp dề bằng vải màu xanh
lá cây. Giơ thẳng tay ra rất tự nhiên, cô bé trao món quà tặng của mình cho
cậu bé. Hai tù trưởng Xoanixit và Uttakê cũng hưởng ứng ngay trò này, và
sốt sắng giải thích cho đứa bé mà họ đỡ đầu hiểu được những quà tặng của
bé Ônôrin tuyệt vời như thế nào. Bây giờ thằng bé hờn dỗi mới chịu mở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.