TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2606

xuống hồ, nơi bóng người trung úy đổ dài thành một vệt đen bên cạnh anh
ta.
"Ai đấy nhỉ?", Angielic tự hỏi.
Với tâm trạng lo âu, mặc dù cảm thấy chắc chắn đó là ai, nàng vẫn tự vấn
mình.
Một bóng người khác, xa hơn, trùm những tấm lông thú xuất hiện trên nền
tối, bên bờ hồ.
- Những người Pháp ư? Lạy Chúa! Còn những người khác nữa chăng?
Tay trung úy người Canada vượt qua mặt hồ trong trạng thái bị thôi miên.
Hai tuần đi vất vả đã làm tinh thần anh ta bạc nhược, vậy khi thấy nàng
chính là người đầu tiên anh ta nhìn thấy khi đến gần hang của bá tước đờ
Perắc, anh ta cho ngay rằng đó là tín hiệu chắc chắn của thành công.
Cứ như là nàng đứng đó để đợi anh ta! Như là nàng không thôi hy vọng
được thấy anh ta xuất hiện trong nỗi cô quạnh của người đàn bà bị bỏ rơi,
sống giữa bầy người thú vật, trong một cánh rừng hoang dại này. Đó là
những cái anh ta tưởng tượng ra.
Khi tới gần, đột nhiên anh ta tỉnh ra: "Nói cho cùng, đó cũng chỉ là một
người đàn bà. Có thể nàng thất vọng như những người đàn bà khác, song tại
sao lại rồ dại thế này?"
Ngay sau đó, cảm giác choáng váng lại choán lấy anh ta và được cái nhìn
thực tế trước mắt nhân lên gấp trăm lần. Một khúc ca hân hoan trào dâng
trong anh ta, xóa
tan mọi mệt nhọc và nghi ngờ. "Điều đó thật bõ công, đúng thế, thật bõ
công mình"...
Angielic nhìn anh ta, im lặng, nghi ngờ vì khó tin được rằng khung cảnh
chết chóc và lạnh giá này lại có thể đưa đến những du khách.
Còn anh ta cũng nhìn nàng, tay buông thõng. Anh ta đã đứng lại rồi mà vẫn
còn lảo đảo. Anh ta đã đi quá nhiều và quá nhanh nên đứng lại làm anh ta
choáng váng, đứng như vậy thật khó khăn đối với anh ta.
"Nàng đẹp biết nhường nào, Pông Briăng thầm nghĩ, nàng mới đẹp làm sao,
lạy Chúa tôi!"
Vậy là anh ta đã không nằm mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.