TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2608

Pông Briăng rùng mình cảm động vì thấy tiếng nói của nàng giống như
tiếng nói trong kỷ niệm.
- Vậy ông từ đâu tới đây? - nàng hỏi.
- Từ vùng trên kia, vừa nói anh ta vừa chỉ về phía Bắc. Ba tuần liền bão gió
liên tục. Thật là kỳ diệu vì tôi và Uyrông đã không bị vùi trong tuyết.
Thế là nàng sực nhớ ra rằng, do cuộc sống hà khắc ở vùng này, nàng đã
quên hẳn cách tỏ lòng hiếu khách tối thiểu.
- Thế thì ông hẳn phải mệt lắm - nàng kêu lên - Hãy đi nhanh tới trại của
chúng tôi đi! Liệu ông có thể đi được đến đó không?
- Đã vượt được bao nhiêu dặm đường, sao tôi lại không thể đi thêm vài ba
bước nữa? Thoát đến nơi rồi. Tôi đang nói gì đây nhỉ? Cứu cánh ở đó. Bởi
vì chỉ cần nhìn thấy bà là tôi đã lại tràn trề sức lực...
Và trung úy cố mỉm cười. Các lính hộ vệ, tay cầm súng muxke, đi trước họ.
Hai người Tây Ban Nha vây lấy trung úy người Pháp và ra hiệu hỏi xem có
phải ông ta chỉ có một mình hay không. Để cho chắc chắn, một trong hai
người đi tiếp về phía những người khách vừa tới.
Uyrông đuổi kịp họ, chân lết đi trên tuyết.
- Anh ta bị rơi từ đỉnh vách đá xuống - Pông Briăng kể - Tôi đã phải cõng
anh ta trong hai ngày liền.
Angielic vượt lên trước. Nàng đi trên con đường rắn mà không cần chống
gậy.
Nơi cắm trại lúc này tràn ngập ánh nắng. Tiếng người gọi nhau vang vang
hòa vào tiếng búa, tiếng
thổi bễ lò rèn. Bọn trẻ chơi đùa reo hò quanh bồn gỗ. Những vũng nước
đóng băng làm chúng trượt ngã oanh oách.
Những người có mặt ở đó đều đổ xô ra xem những người đang đi tới. Chỉ
nhìn thấy họ, mọi người đã chùn lại và thiếu chút nữa thì đã vồ lấy vũ khí.
Bọn Pháp!
- Họ chỉ có một mình thôi! Angielic báo.
Và nàng cho người đi tìm bá tước đờ Perắc.
Pông Briăng bỏ đôi gậy chống và dựng vào tường ở bên ngoài. Anh ta dựa
khẩu muxke vào tường, nó trượt và rơi xuống đất, anh ta không còn sức để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.