TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2856

- Thôi! Ta đi thôi! - Nàng ra lệnh.
- Còn tôi, tôi làm gì đây bây giờ? - Anh lính Ađêma hỏi. Anh ta đang chờ
trước cửa ra vào, ngồi trên một chiếc thùng đựng rượu
úp sấp, khẩu súng trường kẹp giữa hai chân.
Đây là chuyện ngụ ngôn cho nơi này. Mọi người chế giễu ầm ĩ về chuyện
đó. Đoán biết nỗi sợ hãi khủng khiếp của anh ta đối với Angiêlic, hay là vì
không còn biết làm thế nào nữa, người cai ở pháo đài Xanh-Giăng đã phái
anh ta về làm nhiệm vụ canh gác khẩn cấp cho bà đờ Perắc. Ađêma vừa
cảm thấy khổ não vì phải tỏ rõ tinh thần kỷ luật quân sự, vừa sợ hãi vì mê
tín.
Môpectuy nhìn lướt qua anh ta một cách thương hại.
- Ở lại đây, anh bạn ạ!
- Nhưng tôi không thể ở lại đây một mình: đầy rẫy những người mọi rợ.
- Thế thì đi với chúng tôi vậy - anh chàng người Canada nói vẻ buồn rầu -
Ông cai của anh và những người khác đều đã đi với ngài đờ Perắc.
- Đi ư? - Anh lính lắp bắp suýt khóc lên.
- Thôi thì đi! Lại đây, tôi bảo mà. Đúng là không thể để cậu ta ở lại đây một
mình - người cai nói tiếp và nhìn Angiêlic để xin lỗi - Có anh ta thì có thêm
một cây súng.
Họ chào người Hà Lan và một lúc sau khi cập bến kia sông, họ đi vào bóng
râm của khu rừng. Một con đường mòn trông khá rõ chạy dưới những cành
cây đi về hướng tây.
- Đi về đâu ta? - Ađêma hỏi.
- Về Bơrơnxich - Phâuơ.
- Đó là cái gì thế?
- Một làng người Anh.
- Nhưng mà tôi không muốn đến nhà người Anh đâu, tôi ý à!
Chúng nó là kẻ thù.
- Thôi! Câm đi, đồ dở hơi, hãy cất bước.
Bị mùa xuân xâm lấn, con đường mòn chỉ còn trông thấy lờ mờ nhưng mấy
con ngựa vẫn bước đi vững vàng. Với khả năng tiên đoán của súc vật,
chúng có thể nhận biết lối đi của con người mặc dù hàng nghìn vật cản do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.