TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2876

- Ở đây đẹp lắm phải không? - Tiếng nói của bà ta không còn cái vẻ mệnh
lệnh nữa.
Cô bé Rôdơ An quỳ trong cỏ, hái những bông hoa cỏ bồ câu màu san hô.
- Nihivanich - bà già lẩm bẩm.
- Miền đất của mùa xuân - Angiêlic nói...
Bà Xara quay lại với Angiêlic và đưa hai bàn tay vừa dài vừa trắng ra ôm
lấy mặt nàng, nâng lên sát mặt bà để ngắm nghĩa với tình thương yêu của
một người mẹ.
- Mong rằng miền đất châu Mỹ sẽ phù hộ cho con, con gái yêu của ta - Bà
hạ giọng nói một cách long trọng - Và mẹ xin con... Mẹ xin con hãy cứu lấy
nó!
Hai bàn
tay của bà lướt qua rồi rụt lại và bà ngắm nghía hai bàn tay đó, tuồng như
chính bà cũng bị xáo động vì cử chỉ và lời nói của bà.
Bà rắn rỏi lại, và vẻ mặt của bà lại lạnh như một pho tượng trong khi đôi
mắt đen cháy bỏng nhìn lên bầu trời mênh mang trông như một cái vỏ sò ở
phía bên kia thung lũng.
- Cái gì vậy? - nàng lẩm bẩm, nàng lắng nghe rội lại đi. Hai người bước đi
vài bước trong yên lặng, rồi bà Uyliam dừng lại. Bàn tay của bà chộp lên cổ
tay người thiếu phụ và siết mạnh đến nỗi Angiêlic giật nảy mình.
- Hãy nghe xem! - người đàn bà Anh nói bằng giọng lạc đi.
Rõ ràng, chính xác, lạnh như băng, bây giờ cả hai người đều đã nghe thấy
tiếng ồn ào nổi lên trong khoảng trời chiều.
Không diễn tả được, không tách bạch được, một thứ tiếng ồn ào của biển,
của gió và nổi lên một tiếng kêu xa xăm, yếu ớt, the thé:
- Vôbênaki! Vôbênaki!
Với bước chân mạnh mẽ, Xara Uyliam vừa lôi Angiêlic vừa đi đến tận khúc
ngoặt của con đường đã che lấp hết phần còn lại của khu dân cư.
Ngôi làng hiện ra yên tĩnh và hoang vắng như đang ngủ say.
Những tiếng ồn ào dội lên ầm ĩ, do hàng nghìn tiếng hú hét vang lên, tiếng
kêu bi đát của mấy người đang chạy như những con chuột sợ hãi, giữa các
ngôi nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.