TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2973

Mấy tiếng "Chẳng nói gì hết" buông ra như một lưỡi dao thái thịt từ đôi môi
của Perac.
Lại một lần nữa, tiếng nói của ông chủ như từ một thế giới khác vọng tới.
- Cơc Rít ah, anh chẳng có điều gì phải trách mình hết. Đi đi... đi đi. Bây
giờ anh cần phải được nghỉ ngơi. Trong vài ngày nữa anh phải đi tìm người
của anh ở Apalasờ, tại pháo đài Vaxapu.
Bước đi loạng choạng, anh lần ra cửa.
Sau khi anh ta ra rồi, mọi người vội vàng rút lui trong yên lặng, và trước đó
không quên cúi chào người chủ của Gunxbôrô như khi họ rút lui trước một
vị hoàng đế.
Ra ngoài, mọi người lại đội mũ lên đầu và đi về nhà không hề nói với nhau
một lời. Trừ Vanơrếch đã kéo Đuyếcuyn ra một chỗ riêng và nói với ông ta:
"Anh hãy giải thích cho tôi nghe..."
CHƯƠNG 17

Lúc bấy giờ, Giôphrây ngoảnh lại Giuan Phécnăngđê.
- Anh đi gọi Yan đến đây cho tôi.
Khi Yan bước vào phòng họp, chỉ còn bá tước ngồi lại một mình ở đấy. Cúi
xuống một bức bản đồ trải rộng, hình như chàng đang mải mê xem xét.
Mái tóc dày của chàng trên thái dương đã điểm bạc, che lấp một nửa
mặt như đang đắm say vào việc xem bản đồ, và hai mi mắt cụp xuống che
lấp cái nhìn của chàng.
Nhưng khi chàng ngẩng lên và nhìn Yan thì anh này giật mình, cảm giác lo
lắng xâm chiếm anh ta như một ổ rắn lạnh ngắt.
"Có chuyện gì vậy? Ông chủ nhìn mình có chuyện gì vậy? - Anh ta nghĩ -
Bị ốm đau? Bị thương? Bị đánh?.. Cứ như là bị đánh từ bên trong... Đánh
chí tử..."
Giôphrây đờ Perac đi quanh chiếc bàn và tới chỗ anh chàng người
Brơtannhơ. Chàng bình tĩnh và đi đứng đàng hoàng đến mức làm anh ta
phải nghi ngờ.
"Không, chẳng có gì đâu... Ta còn tưởng tượng ra những gì nữa?..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.