TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2989

Chẳng phải Ađêma đã nằm mơ thấy nàng đó rồi sao, trong cái đêm đó nàng
lang thang dưới đáy nước, dưới đáy vực sâu xanh rờn, với tất cả làn tóc kéo
theo phía sau nàng như những đám rong biển... cô đơn... cô đơn... Ngủ vĩnh
viễn.
Bị va mạnh, thái dương cứ như bị một cái đinh đóng vào một cách tàn nhẫn.
Nàng đã va vào một hòn đá và chợt tỉnh lại, trong giây lát đưa nàng lên khỏi
mặt nước.
Mặt trời sáng chói lòa mắt, và cái hình người bất động và đứng thẳng ở
đằng kia vẫn còn đó... Rồi bỗng nhiên, hình người động đậy, vươn mình
lên,
lao mình xuống nước.
Ảo vọng!.. Nàng chìm xuống, chìm xuống, vĩnh viễn biến mất.
CHƯƠNG 4

Có người nào đó nắm tóc nàng kéo lên bãi biển. Angiêlic cảm thấy chính
thân thể mình dần dần được đưa ra khỏi trạng thái nhớt nhát của biển, trở
thành nặng như chì và khi được kéo đi đã đào thành một luống cày sâu
trong đống đá cuội trên bờ biển. Nàng lại sây sứt khắp mình, rớm máu, tê
liệt. Giắc Mecuynh cũng kiệt sức, lôi nàng đi như lôi một con vật chết.
Ông ta chỉ dừng lại sau khi đã vượt qua mép bãi rong tảo ở bìa rừng cây nơi
biển không thể nào với tới được nữa. Bây giờ, đến lượt ông ta cũng ngã dúi
xuống bên cạnh nàng. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, nàng nghe thấy ông ta
thở như kéo bễ.
Thật là một cuộc vật lộn ác liệt. Nàng run rẩy bám chặt vào ông ta, ông ta
phải đập cho nàng ngất đi, có tới hai mươi lần biển đã lôi cả hai người ra
khỏi bờ và họ chỉ còn thấy bờ biển như một bóng ma, không tài nào với tới
được, và cuối cùng họ phải đổ bộ lên một nơi khá xa chỗ họ xuất phát.
Hai lồng phổi của Angiêlic nóng như lửa đốt. Nàng cố thở mà không sao
thở được. Mỗi lần như thế, nàng có cảm tưởng là lồng ngực mình sắp vỡ
tung ra.
Nàng thử chống tay và hai đầu gối nhổm mình dậy như một con vật đang
chết và trong một cái giật mình cuối cùng đang tìm cách để đứng lên bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.