TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3061

Angiêlic run lên từ đầu đến chân. Cũng là do đau vì bị đụng rất nhẹ và cũng
là do sự thức tỉnh của một ý nghĩ khủng khiếp trong con người nàng. Nàng
đứng một mình trên đảo nhỏ này với Côlanh! Và nếu như Giôphrây chợt
đến...
- Chẳng hề gì đâu - nàng kêu lên bằng giọng ngắt quãng, dữ dội và tuyệt
vọng - Nhưng mà anh đi nhanh lên, Côlanh, chạy đi... Em phải rời khỏi nơi
này thôi!
Nàng lao xuống cái dốc mọc đầy cỏ để đi xuống bãi biển và chạy về theo
lối xuyên qua vịnh.
Khi đến nơi, nàng đứng lại, tưởng chừng như hóa đá vì lo.
Phủ lên những hòn đá lúc nãy còn phơi cạn một làn nước trong suốt như
gương, biển đã dâng lên, uể oải trải rộng ra. Một đợt sóng kiêu hãnh tấn
công lên bãi sỏi với lớp bọt sôi sùng sục.
Angiêlic bắt đầu chạy như một con điên dọc theo bãi biển. Nàng lao lên
chỏm một mỏm đá đang nhô lên khỏi mặt nước rồi lên một mỏm khác. Một
đợt sóng tràn quanh chân nàng, một đợt khác suýt làm nàng mất thăng
bằng.
Một nắm tay chắc nịch tóm lấy nàng, lôi nàng về phía sau.
- Em làm gì vậy? - Côlanh Paturen nói - Em không thấy là nước triều dâng
lên cao đó sao?
Angiêlic ngước
nhìn Côlanh vẻ kinh hãi.
- Chúng ta bị vây hãm trên đảo này rồi - nàng lẩm bẩm.
- Hình như là thế đấy.
- Nhưng mà phải rời khỏi đây thôi.
- Không có thuyền - Côlanh nói.
- Vô lý! Anh có thuyền chứ, anh phải có. Anh đến đây bằng cách nào?
- Anh cũng chẳng biết là anh đã đến đây như thế nào - ông ta trả lời một
cách khá bí ẩn.
- Còn người đàn ông đã đem em đến đây, anh ta đâu rồi? Anh có gặp anh ta
không? Anh ta có bộ mặt trắng như long não.
Đột nhiên Angiêlic phát hoảng và bám vào ve áo của Côlanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.