TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3062

- Côlanh, anh ta là con quỷ! Em tin là như thế đấy!
- Em hãy bình tĩnh nào - ông nói và ôm nàng vào lòng - Đến rạng sáng biển
sẽ rút...
Nàng bứt mình ra khỏi cánh tay ông ta với một tiếng kêu xé ruột.
- Không! Không thể như thế được. Em không thể ở suốt đêm ở đây... với
anh... Không thể ở với anh được đâu. Nhất là với anh!
Nàng lại lao xuống mép nước. Nàng đã bắt đầu cởi móc áo dài ra. Côlanh
tóm nàng lại ngay tức khắc.
- Em định làm gì đấy ? Em điên rồi sao ?
- Em sẽ bơi đi, nếu cần. Thây kệ! Em có thể trần truồng mà về Gunxbôrô
chứ không thể ở lại đây. Buông em ra!
- Em điên rồi! - ông ta nhắc lại - Luồng nước hung hãn lắm và em sẽ chết
chìm trong eo biển mất thôi.
- Thây kệ! Chết chìm còn hơn... Buông em ra, em bảo mà...
- Không,
anh sẽ không buông em ra đâu.
Nàng bắt đầu dãy giụa chống lại ông ta vừa kêu. Vô ích. Côlanh làm nàng
đau điếng với hai nắm tay siết chặt quanh cánh tay nàng, nhưng ông ta
không buông ra đâu và nàng cảm thấy là mình chẳng làm gì nổi đối với sức
mạnh như thần Hec quyn của ông ta. Đột nhiên, ông ta nhấc bổng nàng như
một cọng rơm và đưa nàng lên phía trên bãi biển và tiếp tục giữ chặt lấy
nàng chẳng cần nói năng gì cho đến khi kiệt sức, chùng gân, nàng đổ sụp
xuống ngực ông ta mà khóc nức nở.
- Em chết mất thôi! Em chết mất thôi! Anh ấy sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho
em đâu.
- Chính "hắn" đã đánh em ư?...
- Không! Không! Không phải anh ấy!... Ôi! Côlanh, thật là khủng khiếp!
Anh ấy đã biết! Anh ấy đã biết! Và bây giờ anh ấy không yêu em nữa... Ôi!
Côlanh!... Rồi em sẽ ra sao đây?... Lần này thì anh ấy giết chết em mất thôi!
- Em hãy bình tĩnh nào.
Ông ta nhẹ nhàng ru nàng, ôm nàng thật chặt vào lòng để giữ cho nàng khỏi
run lên bần bật. Khi nàng đã bình tĩnh lại một chút, Côlanh Paturen ngước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.