TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3095

CHƯƠNG 7

Lần này thì Angiêlic nổi giận lôi đình, cơn giận lay nàng như bão táp, tàn
phá nàng như lốc xoáy, và có những lúc nàng tự nhủ là nàng ghét cay ghét
đắng Giôphrây đờ Perắc.
Đòn choáng
váng đánh trúng vào giữa con tim của nàng, làm nàng tỉnh cơn mê vì lo sợ
trong khi chàng nhăn mặt lẩm bẩm với giọng mỉa mai: « Tôi biết, lúc đó tôi
ở trên đảo ».
Và, quay ngoắt khỏi hai người, chàng ra hiệu lệnh lên đường về Gun x bô
rô.
Chàng cũng chẳng thèm nhìn vẻ khiếp đảm mà Angiêlic không thể kìm giữ
được hoàn toàn trên nét mặt của nàng khi nghe chàng tiết lộ, và trong khi
mọi người đi lên phía trước trong sự im lặng nặng nề, dọc theo con đường
mòn gồ ghề ven biển. Chàng đi một cách mạnh mẽ và đầu ngẩng cao theo
thói quen, chiếc áo khoác rộng bay bay trong gió, không hề quay lại để nhìn
xem tên tù đang bị những người lính Tây Ban Nha dẩy đi mà cũng chẳng hề
ngó tới người thiếu phụ đang đi một mình, suy nghĩ một mình và vấp mấy
lần, do không để ý trên con đường gập ghềnh.
Nếu có nhìn, lúc bấy giờ chàng cũng chỉ thấy trong đôi tròng mắt màu xanh
của nàng cơn điên giận của một người đàn bà. Điều đó nổi lên trên tất cả
mọi cái trong con người nàng. Cơn điên giận sinh ra từ sự sỉ nhục tức tối, từ
sự hổ thẹn, mà nàng không thể phân tích được cội nguồn.
Hoang mang, nàng không thấy rằng mình đang đau đớn trước hết là vì sự
thẹn thùng sâu kín trong tình cảm của nàng. Tình bạn của nàng đối với
Côlanh, sự âu
yếm của nàng đối với Côlanh, chàng đã trông thấy hết. Chàng đã trông thấy
nàng đặt bàn tay lên trán Côlanh và cười với ông ta, và điều đó, chàng
không có quyền. Điều đó là của nàng, là khu vườn kín của nàng. Một người
chồng dù là thân thiết nhất cũng không có quyền được biết tất cả. Và vả lại,
chàng không còn là người chồng yêu quý nữa, mà là một kẻ thù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.