TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3114

ông nổi giận, và ngay cả những người thông minh nhất cũng không còn lý
trí.
Nhưng sao mà lắm chuyện thế, về một cái hôn ?
Thật ra, một cái hôn là cái gì ? Những làn môi bám vào nhau và hòa vào
nhau. Và những con tim bám vào nhau.
Hai con người mất phương hướng đi vòng vèo giữa một sự an toàn thần
tiên, sưởi ấm nhau bằng chính hơi thở của nhau, nhận ra nhau trong bóng
đen của một đêm tối, ở đó họ đã lâu ngày đi một mình. Đàn ông! Đàn bà!
Thế thôi!
Và một cái ôm là gì, nếu không phải là sự kéo dài và nảy nở của tình trạng
siêu phàm mà con người ít khi được thưởng thức ?... Có khi chẳng bao giờ
được thưởng thức!
Sao, nếu chỉ là như thế... thật sự là như thế, một cái hôn ? Sao, Giôphrây có
lý giận dữ nàng về cái hôn nàng trao đổi với Côlanh, người đã trở thành
Râu
vàng ?
Cuộc sống là một sự nghiệp, một nghệ thuật khó khăn. Điều này quả là khó
khăn nhất đối với Angelic.
Bình minh ẩm ướt êm dịu, làm nàng chợt lìa khỏi điệu nhảy vòng tròn hung
dữ.
Phía sau màn sương, những tiếng động của bến cảng và ngôi làng đang thức
dậy vang vang, lan tỏa. Những nhát búa! Phải chăng người ta đang dựng giá
treo cổ ?
Angiêlic rùng mình. Một cái giá treo cổ. Người ta đang đóng đinh vào chiếc
quan tài ?.. Phải lao ngay ra ngoài và hành động.
Những ngày trôi đi trong làn gió cuốn không dứt, và chẳng có gì xảy ra hết.
Và bây giờ, lại một buổi chiều, và lại đã một đêm khuya tối trời như bồ
hóng, không chút ánh mờ vì vòm trời thấp, căng phồng nước mưa kéo lê thê
trên mặt biến, lẫn vào cây cối.
Níu tay vào khung gỗ cửa sổ, qua lớp kính, Angiêlic nhìn hai người đàn ông
đang ngồi đối diện với nhau. Lúc nãy, nàng đã đi qua sân và đến phòng Hội
đồng với dụng ý là để gặp thẳng Giôphrây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.