TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3226

Trong tấm áo dài đen, hai tay chắp lại trên đầu gồi, đôi mắt thăm thẳm mơ
màng nhìn ra xa, với sắc mặt trắng muốt và mái tóc đen dày, trông bà ta có
vẻ một ấu chúa mồ côi hơn bao giờ hết.
Angielic cảm nhận nỗi niềm cô đơn thực sự của người đàn bà này. Nhưng
không dễ gì cứu giúp bà ta vì hình như bà ta sống trong một thế giới riêng
biệt tự mình tạo lấy.
- Bà lên tàu ở đâu?
- Ở Điep. Trong lúc vượt qua biển Măngsơ, chúng tôi có nguy cơ bị người
Tây Ban Nha hay người Đôngkec bắt giữ. Tôi không ngờ biển lại ít
an toàn đến thế..
Bà công tước trấn tĩnh lại, lắc đầu, gương mặt bà dãn ra và nở một nụ cười.
- Chắc hẳn bà thấy tôi lố bịch lắm phải không?... Vì thấy tôi sợ hãi tựa một
cô bé gái phải không?... Chắc hẳn như thế vì bà đã nếm trải biết bao nhiêu
bước đường phiêu lưu mà vẫn tỉnh táo, vui tươi và tràn đầy nghị lực mặc dù
cái chết kề bên không biết bao nhiêu lần.
- Sao bà biết?...
- Tôi cảm thấy... Dĩ nhiên, ở Pari, mùa đông trước tôi nghe nói tới bà, trước
khi tôi lên tàu. Người ta nhắc đến tên ông đờ Perắc, như tên một nhà quý
tộc phiêu lưu hoạt động uy hiếp các cơ sở của nước Pháp Mới. Người ta bảo
là mùa thu vừa qua ông ấy mang theo một đám tín đồ tôn giáo và một người
đàn bà nhan sắc tuyệt vời, nhưng không một ai biết chắc bà là phu nhân ông
ấy. Bởi thế không phải như vậy chăng?.. Điều đó không quan trọng đối với
tôi!.. Tôi không bao giờ quên ấn tượng buổi đầu của mình khi nhìn thấy bà
trên bờ biển, lộng lẫy và tự tin giữa biết bao gương mặt đàn ông xa lạ và dữ
dằn.
.... Và tôi cũng không bao giờ quên cảm giác thấy bà là một người đàn bà
khác tất cả những người đàn bà khác...
Rồi bà ta mơ màng nói thêm.
- Cả ông ấy
nữa, cũng khác...
- Chồng tôi ấy à?..
- Vâng, ông nhà, bá tước Perắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.