TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3501

tìm cách bao vây một nửa cơ sở này trước khi xông vào tấn công chúng tôi.
- Để tôi ra gặp họ.
Vinlơđavray và cả Hecnani lẫn Bacxampuy ngỏ ý muốn đi theo nàng,
nhưng nàng từ chối. Nhìn thấy một người đàn ông có vũ khí, bất kể là ai,
chắc hẳn anh chàng man rợ sẽ khó chịu. Anh ta khó có thể nhượng bộ một
ai, Angielic, tù binh của anh ta, có thể dễ tìm lý lẽ để thuyết phục anh ta
hơn.
- Không việc gì đâu - nàng khẳng định - Mọi việc sẽ thu xếp chóng vánh
thôi.
Vào lúc Angielic chuẩn bị chia tay mọi người ra đi thì Ambroadin bỗng kêu
lên thảng thốt và nhảy bổ vào người nàng.
- Bà đừng đi, chúng sẽ giết chết bà đấy. Bà đừng đi... Tôi không muốn... Tôi
không muốn bà chết...
Bà ta dùng hết sức bình sinh ôm chặt Angielic làm nàng ngạt thở. Hôm ấy,
Ambroadin mặc bộ quần áo đã từng mặc hôm tới Gunxbôrô: áo lót đỏ, váy
vàng, măng tô màu xanh cổ vịt.
- Bà đừng chết! Bà ta kêu ầm ĩ - Bà đừng chết. Tôi không muốn chúng giết
bà! Ôi! Tôi van bà. Bà đừng đi đến chỗ chết!
- Bỏ tôi ra - Angielic lầm bầm, hai hàm răng rít chặt và túm lấy tóc bà ta.
Nhưng nàng không sao thoát ra khỏi. Sức lực Ambroadin lúc này như thể
có một cái gì siêu phàm, có thể so sánh với sức mạnh một con mực ma, một
con rắn độc cuộn
mình lại quanh con mồi để bóp chết.
Vinlơđavray, Bacxampuy và Đơphua, cả ba người cùng phải xúm lại để gạt
bà ta ra. Bà ta ngã quỳ xuống, người co gập lại, mê man, kêu thét lên the
thé.
- Một con mụ loạn thần kinh - Angielic lẩm bẩm một mình trên đường - Và
bây giờ đến lượt Picxaret điên đầu!
Nhưng đã gần đến cây thánh giá Brơtanhơ mà vẫn không thấy Picxaret đâu
hết!
Làm gì có Picxaret! Làm gì có người da đỏ! Chỉ là một cái cớ bịa ra để kéo
nàng đi ra xa một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.