TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3680

Anh này mặc dù vừa rồi đã cố sửa mình, nhưng không vì thế mà có thể xóa
hết những dấu vết đã khắc sâu về tất cả những tội ác và tội tham ô xảy ra
như cơm bữa của anh ta trước khi rơi vào tay những người trên tàu
Gunxbôrô.
Angiêlic nói:
- Mẹ chớ lầm, thưa Mẹ, anh ta là một tên cướp ghê tởm. Lần đầu tiên gặp
nhau suýt nữa thì chúng tôi cắt cổ nhau đấy, nhưng rồi như Mẹ trông thấy
đấy, cuối cùng chúng tôi đã tìm được cách giảng hòa với nhau.
- Tôi bị thương, bà ấy đã khâu vá lại cho tôi - Arixtiđờ nói và bắt đầu tháo
những chiếc móc quần dài của anh ta ra - Xơ có muốn nhìn xem một chút
cái công trình của bà ấy không?
Mẹ Buốcgioa gật đầu và ngắm nghía vết sẹo.
- Thật phi thường! Thôi này! Thưa ông Arixtiđờ, tôi xin nhắc lại cái điều tôi
vừa nói ra ban nãy: ông là một người thật may mắn đã gặp được một tấm
lòng từ thiện đến như thế để cứu ông đúng vào lúc ông bị thương khủng
khiếp đến như thế. Ai đã giáng cho ông một đòn như thế? Một con thú rừng
phải không?
Arixtiđờ có vẻ ngạc nhiên. Anh chàng đã quên mất. Anh ta nhìn Angiêlic và
đối với anh ta những kỷ niệm xưa hiện lên lờ mờ, vô định.
- Chiến tranh! - Anh ta nói
với giọng của người theo thuyết định mệnh.
- Và điều đó đã làm cho anh trở nên biết điều hơn, theo như tôi thấy. Tôi
mong rằng, đối với bao nhiêu phúc đức anh đã được hưởng, anh Arixtiđờ ạ,
thỉnh thoảng anh cũng nên cám ơn Chúa. Ngón tay út của tôi mách cho tôi
biết là chẳng mấy khi anh nhớ đến việc cầu kinh.
- Điều đó, thì đúng. Nhưng mà Giuylien đã cầu kinh cho cả hai đứa chúng
tôi rồi.
- Tôi thường có thói quen cùng đọc kinh với bà công tước - Giuylien giải
thích - Nên tôi không bao giờ quên. Mặc dù tôi cứ tự bảo mình là với bà
công tước tôi có thể cầu kinh suốt đời, và bây giờ thì tôi cũng chẳng cần cầu
kinh.
Đến đây, hầu tước Vinlơđavray túm lấy khuỷu tay Angiêlic:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.