TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 421

suy sụp. Cố nhiên rồi, anh ấy có quan tâm gì đến chuyện nàng đau khổ khóc
than? Nghĩ ngợi về một phụ nữ thì có đáng giá gì? Miễn là, ở bên kia thế
giới, cuối cùng anh ấy đã tìm thấy câu trả lời cho những vấn đề, từng làm
day dứt đầu óc nhà khoa học của anh ấy!...
Bỗng, những hàng nước mắt chảy đầm đìa trên mặt Angiêlic, và nàng phải
dựa vào tường cho khỏi ngã.
- Ôi! Anh Giôphrây, anh yêu! Nàng lẩm nhẩm một mình. Cấu xin cho anh
được hạnh phúc đến muôn đời.
Nỗi đau trong người nàng dữ dội hơn trước, không sao chịu nổi. Nàng có
cảm giác toàn thân mình sắp vỡ ra nhiều mảnh. Bỗng nàng hiểu ra rằng
mình trở dạ.
Nàng còn cách xa khu Tămplơ. Đi lang thang, nàng đã lạc đường. Nàng
thấy mình vẫn ở gần cầu Đức bà. Một chiếc xe ngựa lộc cộc chay trên cầu,
Angiêlic vội gọi người đánh xe:
- Tôi ốm, bác có thể chở giúp tôi đến nhà thương Otenđiơ được không?
- Tôi đang đi về đường ấy. - Người kia đáp. - Mời bà lên xe.
***
- Cô định đặt tên cho thằng bé là gì?
- Canto.
- Canto ư? Đó không phải là một cái tên công giáo.
- Không hề gì. - Angiêlic đáp - Bà đưa cháu cho tôi.
Nàng đón đứa bé còn ướt đẫm và đỏ hỏn từ tay bà đỡ.
Ngày hôm đó vẫn chưa hết: chưa nghe chiếc đồng hồ ở Tòa án điểm mười
hai giờ đêm, và đứa con của người khốn khổ của định mệnh đã ra đời.
Trái tim Angiêlic tan vỡ. Thân thể nàng đau như bị tra tấn, ruột nàng quặn
thắt. Angiêlic đã không còn nữa, lúc Bá tước Perắc, chồng nàng tắt thở. Và
cùng với bé Canto,
một Angiêlic mới đã ra đời, một phụ nữ trong đó hầu như không còn chút
dấu vết nào của sự dịu dàng và ngây thơ kỳ lạ của Angiêlic trước kia. Tính
chất hoang dã và cứng rắn thấm sâu trong người cô bé sống vô kỷ luật ở
Môngtơlu bây giờ lại bộc lộ rõ ràng, tựa một dòng suối nước đục ngầu tràn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.