TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4485

Dần dần thành một kiểu gần như đồng lõa. Như thể họ là hai kẻ mù không
nhìn thấy ánh sáng, lần đến với nhau. Hai kẻ đắm tầu lênh đênh trên mặt
biển gọi tìm nhau giữa đám sương mù. Những câu ngắn ngủi và giống như
thì thầm:
- Ông thức hay ngủ?
- Tôi thức.
- Ông có đau đớn lắm không?
- Không.
Một lần ông giáo sĩ đáp:
- Tôi không biết nữa. Từ lâu tôi đã quên, thế nào là cuộc sống không có đau
đớn.
Và thế là ông ta trình bày dài dòng như giảng bài về những nguyên lý trong
các sách về Hình phạt, tôn giáo, đặc biệt trong cuốn "Practica Inquisition"
nổi tiếng được soạn thảo từ thế kỷ XII. Nguyên tắc đề ra trong sách này là
với những tội nhân tôn giáo, khi trừng phạt không được để chết nhanh quá.
Phải qua ba bước: đặt nằm trên bánh xe, đánh, đặt trên ngựa gỗ, đánh, rồi
hỏi tội bằng cách dìm xuống nước. Cuối cùng mới được thiêu trên dàn lửa.
Lúc đầu Angielic tưởng ông ta mê sảng nên cứ để mặc. Sau nàng thấy rõ
ràng ông ta đang muốn giảng cho nàng nghe, nàng bèn nhẹ nhàng bảo:
- Ông đừng nói nữa.
Nghe những chuyện của đó đêm ngủ mê sợ lắm. Khuya rồi, ông ngủ đi.
- Lúc này không phải ban đêm, ban ngày đấy.
Nằm bất động trên giường, thậm chí vẫn nhắm mắt nhưng ông ta biết chính
xác lúc này là ngày hay đêm, buổi sáng hay buổi chiều, bên ngoài trời khô
ráo hay mưa tuyết.
Chính nhờ đó mà Angielic dõi theo được dòng chảy của thời gian, khi nào
bắt đầu một ngày và khi nào kết thúc. Qua đó nàng tính được, tuần lễ,
tháng. Trong ngôi nhà kín mít này, thời gian chỉ có ý nghĩa thô thiển: ban
ngày thì đứng mà ban đêm thì nằm. Nhờ đó nàng tự bắt mình phải đứng
dậy, hoạt động. Nếu không, có lẽ nàng sẽ nằm liên miên hết ngày này sang
ngày khác mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.