TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4527

Mải làm những công việc đó ông ta không còn thấy những vết thương đau
đớn gì nữa.
Lát sau ông ta dận đôi giầy đi tuyết, kéo cỗ xe trượt chất đầy thực phẩm ra
khỏi nhà thờ. Ngoái đầu lại, ông ta thấy những đống tuyết đã che khuất.
Ánh trăng chiếu xuống mặt tuyết óng ánh. Nhưng trời vẫn bao phủ một lớp
sương mù mỏng và không nhìn thấy một vì sao nào.
Ông ta đi ngang qua một làng thổ dân da đỏ. Ánh sáng từ trong các ngôi
nhà hắt ra yếu ớt. Họ dè sẻn củi trong mùa đông. Tiếng trẻ con khóc, tiếng
chó sủa, tiếng người già ho.. Ông ta đã đi khá xa. Tuyết bắt đầu rơi phủ lên
hai vết chân của ông ta. Đến đây thì ông ta không còn sợ ai đuổi theo nữa.
Mà họ cũng không nghĩ đến việc đuổi theo ông ta.
- Mẻ bánh thứ hai đâu cả rồi? - Viên trợ tế Ađrien hỏi.
- Thế là thế nào? Chẳng lẽ đấy không phải là người mà là ma?
- Ma thì không thể đem đi ba bao bột mì cùng ngần ấy thực phẩm. Ôi, mất
cả một nửa số mận khô dự trữ rồi này!
- Ta xem thử còn mất thêm thứ gì đáng giá nữa không? - Viên trợ tế buồn bã
hỏi.
- Thứ gì chẳng hạn?
- Y lấy mất cả một cỗ xe trượt rồi này!
- Để chở những thứ lấy cắp được.
Cha Lămbe không muốn nói thêm là mất cả một chiếc áo chùng đen và một
cuốn kinh thánh.
- Sao ông khóc? - Cha hỏi viên trợ tế - Ông ta vẫn để lại cho chúng ta đủ số
thực phẩm để sống hết mùa đông cơ mà?
- Không phải thế - Viên trợ tế đáp - mà là vụ mất trộm này..
Những dòng nước mắt chảy trên khuôn mặt nông dân của ông ta.
- Tôi khóc bởi vì tôi nhớ lại buổi tối hôm qua, lúc ông ta ngồi ăn với hai
thầy trò mình và cả
ba chúng ta đã trò chuyện thân ái đến mức nào. Lúc đó tôi thấy như thể có
ánh hào quang.
- Đúng thế - Cha Lămbe nói, trầm ngâm-Tôi cảm thấy như trên đầu ông ta
có vòng hào quang. Và trong lòng tôi là một sự thanh thản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.