TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4528

- Tôi không còn nhớ gì hết về câu chuyện giữa chúng ta với ông ấy mà chỉ
thấy mỗi cặp mắt ông ấy mới xanh làm sao và lòng tôi lúc đó tràn ngập một
niềm vui khó tả.
47

Từ bao nhiêu dặm đường rồi. Đoócgiơvan đi băng băng, bất chấp những vết
thương đang nhức nhối và ruột gan ông ta quặn đau.
Ôrăngđa! Ôrăngđa!..
Ông cố căng mắt nhìn xem có thấy một sợi khói trắng bay lên không, cố hít
không khí xem có mùi khói không. Bởi vì đây là dấu hiệu ông sắp về đến
Vapaxu.
Nhưng rồi mắt ông đã nhìn thấy ngôi nhà! Sao không thấy khói tỏa lên?
Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ.. Một nỗi hoảng sợ xâm chiếm ông ta.
Chậm mất rồi! Cuối đường chân trời kia sẽ là sự Trừng Phạt!
"Ta đã làm gì vậy? - Đoócgiơvan tự nhủ - Ta đã mong bà ta chết.. Chính ta
mong bà ta bị tiêu diệt.. Qua việc diệt bà ta, ta muốn diệt người Đàn Bà!
Lạy Chúa, sao Người để cho một ý nghĩ tàn bạo như vậy len lỏi vào trí óc
con? Con muốn phụng sự Người.. Trước kia con đâu biết là bà ta yếu đuối
đến thế! Và dịu dàng,
tươi vui đến thế! Trước kia con đâu nghĩ đến những đứa trẻ. Như thể con
chưa hiểu rằng đằng sau người Đàn bà là những đứa trẻ. Ôi! Lạy Chúa, sao
Người lại cho con ra đời và lớn lên giữa loài quỷ dữ?
Tại sao Người lại để họ nuôi con lớn lên bằng máu?..
Đoócgiơvan dừng lại.
Sự khủng khiếp hiện ra trước mắt ông ta. Mắt ông ta ướt đẫm: Vapaxu kia
rồi nhưng tịnh không có lấy một vệt khói!
Không thấy có biểu hiện nào của sự sống hết.
"HỌ ĐÃ CHẾT! HỌ ĐÃ CHẾT!"
Ông ta lao tới, miệng gào lên:
- Tôi đây! Tôi đây! Tôi về rồi đây! Có ai đấy không? Tôi sẽ nấu cho các
người một bữa ăn thịnh soạn!
Suýt nữa ông ta lao đầu xuống khe trũng chứa đầy tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.