TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 481

nàng, thở hổn hển một cách kỳ lạ.
- Nghe này.
- Gì thế?
- Không nghe thấy? Nghe... - hắn nhắc lại với giọng khiếp sợ khó tả.
Và bỗng hắn rên:
- Con chó!... Con chó!
Vứt vội cái túi xách, hắn bỏ chạy.
Ngay lúc đó, nàng cũng nghe thấy... Tiếng động đến từ những phố im lặng ở
tận xa.
Đó là một tiếng bước chân phóng nhẹ, thật nhanh mỗi lúc một gần. Bỗng
nàng thấy con vật ở đầu phố đằng kia, như một bóng ma trắng chồm đến.
Hốt hoảng, nàng co chân chạy. Chạy như người điên, không buồn để ý đến
những hòn sỏi làm trẹo chân mình. Trước mắt tối mịt, nàng nghĩ là mình bị
nguy rồi, muốn kêu mà không thốt ra tiếng.
Con vật xô mạnh vào đôi vai, vật nàng ngã sấp mặt xuống bùn. Nó đè nặng
lên người nàng và tì vào cổ nàng hàm răng với những chiếc nanh nhọn hoắt.
- Xoócbon! - Nàng kêu lên.
Rồi nàng se sẽ nhắc lại
- Xoócbon!
Và rất từ từ, nàng quay đầu lại. Đúng là con Xoócbon rồi, không nghi ngờ
gì nữa, vì nó nhả nàng ra ngay lập tức. Nàng đưa tay lên xoa cái đầu to
tướng của con chó bécgiê Đan Mạch khổng lồ. Nó hít hơi nàng có vẻ lạ
lùng.
- Xoócbon! Con Xoócbon thân yêu, mi làm ta sợ quá. Thế là không tốt đâu
nhé, mi biết không?
Con chó bỗng đưa cái lưỡi ráp liếm mạnh vào mặt nàng.
Angiêlic đứng
lên, thấy đau: nàng đã bị thương khi ngã. Nàng nghe thấy tiếng bước chân.
Máu nàng như đông lại. Có Xoócbon... nghĩa là có Đêgrê. Có con vật này
thì không thể thiếu người kia, người đàn ông với con chó bao giờ cũng quay
trở lại...
Thoắt một cái, Angiêlic đã đứng thẳng người lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.