TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 507

- Cô cần gì, cô gái? - Chị người hầu hỏi với giọng mệt mỏi.
- Bácbơ! - Angiêlic nhắc lại.
Chị ta mở to mắt vì kinh ngạc, và kêu lên một tiếng đã kìm bớt lại:
- Ôi, Bà!... Bà tha lỗi cho tôi...
- Không nên gọi tôi là bà nữa, em nhìn xem. - Angiêlic cắt lời.
Nàng reo mình ngồi xuống nền gạch:
- Bácbơ, các con tôi đâu rồi?
Đôi má bầu bĩnh của Bácbơ run run như sắp khóc òa lên. Cô nuốt nước bọt
và mãi mới trả lời được.
- Các em đã gửi cho vú nuôi rồi, thưa bà... gửi ở ngoài Paris... trong một
làng gần sông Lôngsăng.
- Bà chị Oóctăngxơ đã gửi các em cho bà vú nuôi ngay từ đầu. Cháu đã đến
nhà bà vú, đưa số tiền mà bà đã trao cho cháu. Sau đó, cháu không kịp quay
lại nhà bà vú nữa... Cháu đã thôi không làm cho bà Oóctăngxơ nữa... Cháu
thay chỗ làm mấy lần... kiếm sống vất vả lắm.
Bây giờ, chị ta nói năng hấp tấp, tránh không nhìn Angiêlic. Nàng cân nhắc.
Sông Lôngsăng không xa Paris mấy. Bácbơ cúi xuống vặt lông gà, vẻ lo
ngại. Angiêlic có cảm giác bị người nào đó nhìn chằm chằm. Quay người
lại, nàng bắt gặp gã phụ bếp đang há hốc mồm nhìn mình. Nàng đứng ngay
dậy, hỏi Bácbơ:
- Em trọ ở
đâu?
- Ngay đây, trên gác xép kia.
Đúng lúc này, người chủ quán bước vào:
- Các người làm cái quái gì ở đây thế? - Hắn ta hỏi, giọng lè nhè. - Thế bao
giờ con gà mới xong, hả Bácbơ? Còn mụ ăn mày này làm gì ở đây? Này, ra
đi đi! Này đừng có thó cái gì nhá..
- Ôi, ông chủ! - Bácbơ kinh ngạc kêu lên.
Nhưng tối nay Angiêlic lại không ưa tỏ ra chịu nhún nhường. Nàng chống
nạnh hai tay, tuôn ra toàn bộ kho văn chương của mụ Ba Lan:
- Câm mồm, đồ lợn béo! Tao chẳng thèm ăn thứ gà toi đó, dù có cho không.
Còn tên nhãi ranh kia, hãy cụp đôi mắt xuống, và ngậm ngay cái mồm lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.