TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 512

- Đừng vướng chân tao! - Angiêlic nói với giọng khàn khàn. - Xéo đi ngay,
kẻo lại ăn dao.
Mụ kia lùi ra khiếp sợ. Angiêlic bước qua trước mặt mụ, chĩa thẳng mũi dao
găm về phía mụ, theo đúng cách mà mụ Ba Lan đã dạy nàng.
- Không được kêu! Không được suỵt chó hay nhờ lực điền đuổi theo ta, nếu
không, mụ sẽ hối không kịp đâu, chỉ nội ngày mai, trang trại này sẽ bị thiêu
ra tro... Và khi mụ ngủ vừa tỉnh dậy, cổ họng mi đã bị cứa đứt rồi... Hiểu rồi
chứ?
Ra tới sân, nàng tra dao vào chỗ cũ, và cúi xuống ắm bé Phơlôrimông trở về
Paris.
Thở hổn hển, nàng lại lao mình về chốn kinh đô ăn thịt người này, nơi đó,
chỗ nương thân cho hai đứa con sống dở chết dở của nàng, không đâu khác
ngoài mấy bức tường cổ điêu tàn với lòng tử tế đáng sợ của đám ăn mày và
trộm cướp.
Những xe ngựa phóng vượt qua bốc bụi bay mù bám đầy khuôn mặt đậm
mồ hôi của nàng, nhưng nàng không hề bước chậm lại, quên cả sức nặng
của hai đứa con nhỏ tưởng chừng gió thổi bay được.
- Tình thế này sẽ chấm dứt, - Angiêlic nghĩ thầm... - Nhất định phải kết
thúc, một ngày kia ta phải thoát ra được, để đưa các con ta quay về cõi
sống...
***

Trông thấy hai đứa trẻ, Calăngbrơđen không lộ vẻ tức giận hoặc ghen tuông
như nàng lo ngại, nhưng trên khuôn mặt rám nắng khô cứng của hắn ta lộ
vẻ hơi hãi hùng.
- Cô điên à? - Hắn nói, - Cô điên hay sao mà lại đưa những đứa con về đây?
Cô chẳng thấy họ làm gì với những đứa trẻ con ở đây sao? Cô muốn đem
chúng cho thuể để họ dẫn chúng đi ăn mày với họ ư?... Hay muốn chúng bị
chuột cống ăn thịt... Hay muốn Giăng Thối rữa ăn trộm chúng đi?
Choáng váng trước những lời trách móc không dự kiến ấy, nàng bấu víu lấy
hắn ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.