TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 527

cũng chẳng quan trọng gì. Điều duy nhất ám ảnh nàng là số phận hai đứa
con.
Thời gian cứ lê đi, chậm chạp đến không chịu nổi. Họ bị lèn chặt trong một
căn phòng nhỏ,
đến nối chỉ thở thôi cũng khó. Một mụ điếm lại bảo rằng được ở phòng này
là dấu hiệu tốt đấy. Phòng ấy được gọi là "chân trong chân ngoài". Bị giam
giữ ở đó là những kẻ được gọi là tội trạng chưa rõ ràng, không chắc đã bị
kết án.
Mụ nói:
- Dù sao, lúc chúng nó đi quơ thì bọn mình có làm gì sai đâu? Bọn mình
đang xem hội như những người khác.
Một mụ điếm khác chua chát nhận xét:
- Cả cảnh sát cũng đến xem nữa là!
Angiêlic đưa tay sờ vào con dao găm của Rôđôgôn, giấu sau lần áo.
Mụ điếm thứ nhất nói:
- May mà chúng nó không khám người chúng mình.
Mụ kia đáp:
- Đừng nói, rồi chúng sẽ khám thôi.
Một làn ánh sáng mờ đục luồn qua khung cửa chấn song. Không thể đoán
được là mấy giờ. Một mụ già tháo đôi giày vẹt gót của mình, vặn đinh ra
khỏi đế và đóng ngược lại, mũi đinh chổng ra ngoài. Rồi mụ ta đưa cho mọi
người xem thứ vũ khí kỳ cục đó, và khuyên họ cũng làm như thế, để giết
chuột ban đêm khi chúng bò ra.
Khoảng giữa trưa, cửa mở rầm rầm, và bọn lính đến vác giáo xua tù ra
ngoài, dẫn họ đi qua những hành lang dài vô tận, đến một gian phòng lớn
căng thảm xanh thêu những bông hoa huệ màu vàng.
Ở cuối phòng, trên một chiếc bục hình bán nguyệt, có kê một chiếc bàn
trạm trổ, đặt một bức tranh vẽ Chúa Kitô trên thánh giá và một tấm tranh
nhỏ thùa
chỉ. Một người đàn ông ngồi đó, mặc áo dài đen có viền trắng ở cổ, đầu đội
bộ tóc giả. Một người khác, tay cầm xấp giấy, ngồi bên cạnh. Đó là thẩm
phán đô thành Paris và viên phụ tá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.