TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 531

- Tôi ưng chịu đòn hơn. Ngài thẩm phán đã tuyên án, tôi không được trốn
lệnh.
Nàng cương quyết bước ra cửa. Chỉ một bước sải, hắn đã tóm được nàng và
nắm chặt cổ nàng:
Angiêlic nghĩ thầm:
"Ôi, lạy Chúa lòng lành!"
Viên đại úy chăm chú nhìn nàng. Hắn nói:
- Ta thấy mày thuộc loại gái kỳ lạ đấy. Ta có thể dùng cái gươm này đập
cho mày một trận vì câu mày vừa nói và mặc cho mày chết giấc trên sàn
này. Nhưng
tao không muốn mày bị thương. Mày xinh đẹp và có dáng. Càng nhìn tao
càng thấy ưa mắt. Thật là ngu ngốc nếu không thỏa thuận được với nhau. Ta
có thể ban cho mày một đặc ân. Nghe này, đừng hơn dỗi làm gì. Cứ ngoan
ngoãn với ta, rồi lúc nào cho mày về với những đứa kia thì... tên lính canh
sẽ nhìn đi nơi khác...
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Angiêlic thấy có cơ hội thoát thân. Khuôn mặt
bé nhỏ của Phơlôrimông và Canto hiện ra trước mắt nàng.
Bối rối, nàng ngước nhìn bộ mặt đỏ, tàn bạo đang cúi xuống nhìn mình.
Không thể được! Không bao giờ nàng làm thế được. Với lại còn bao nhiêu
cách thoát khỏi nhà tế bần mà... Và ngay trên đường bị giải đến đó, nàng
vẫn có thể tìm cách trốn thoát kia mà.
Nàng liền kêu toáng lên:
- Thà tôi đến nhà thương làm phúc còn hơn... Tôi ưng mà...
Và thế là cơn giông tố ập xuống. Nàng bị lay mạnh đến tắc thở, một tràng
chửi rủa vang như sấm dội vào tai nàng. Một cánh cửa mở toang, sáng lòa
trước mắt, và nàng bị ném ra ngoài như một quả bóng.
Viên đại úy gầm lên:
- Dần cho con đĩ này một trận, để róc da nó ra từng mảng cho tao.
Và cánh cửa đóng sầm lại như sét đánh.
Angiêlic rơi vào giữa đám tuần tra dân phòng vừa đến nhận phiên gác đêm.
Số đông họ là những thợ thủ công, người bán hàng. Họ phải luân phiên
gánh nhận một nhiệm vụ mà họ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.