TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 533

Cũng có thể hắn đã tìm cách ra khỏi thành phố.
Angiêlic nghiến răng, rít lên:
- Tôi quan tâm gì đến Calăngbrơđen!
Chộp lấy vai mụ kia, nàng ấn móng tay sâu vào thịt mụ.
- Lũ trẻ ở đâu?
Đôi mắt đen to của mụ Ba Lan ngơ ngác nhìn Angiêlic, rồi mụ cụp mi
xuống:
- Tôi cam đoan, tôi có muốn thế đâu... Nhưng bọn chúng mạnh hơn ta.
Giọng không còn âm sắc, Angiêlic nhắc lại:
- Lũ nhỏ đâu?
- Thằng Giăng Thối rữa cuỗm đi rồi... với tất cả bọn trẻ ở đấy.
- Nó mang đến ngoại ô Xanh-Đơni à?
- Phải... nghĩa là nó đem Phơlôrimông đi, Canto thì không. Nó bảo thằng bé
mập quá, không cho bọn chúng thuê để đi ăn mày được.
- Thế nó làm gì thằng bé?
- Nó... nó đã bán đi... Phải lấy ba mươi xu, cho những tên Bôhêmiêng. Bọn
này đang tìm một đứa nhỏ để dạy trò nhào lộn.
- Những
tên Bôhêmiêng ấy ở đâu?
Mụ Ba Lan tìm cách chuồn ra khỏi bàn tay Angiêlic, và phản đối:
- Nào tôi biết được. Thôi, mèo ơi, hãy thu móng vuốt lại, cô làm tớ đau
đấy... Biết nói gì với cô bây giờ?... Chúng nó là dân lang thang mà, và
chúng nó đã bỏ đi. Trận đánh nhau đêm qua làm chúng ớn lắm rồi. Chúng
nó đang rời khỏi Paris.
- Chúng đi đường nào?
- Gần hai tiếng đồng hồ trước đây, thấy chúng đi về phía cửa Xanh-
Ăngtoan. Tôi vừa đi theo hút chúng nó rồi, vì linh tính bảo rằng tôi có thể
gặp được cô, cô là một người mẹ và các bà mẹ có thể đi xuyên qua tường
vách...
Angiêlic cảm thấy đau xé lòng. Nàng nghĩ mình đến phát điên mất.
Phơlôrimông đang ở đằng kia, trong tay một đứa bỉ ổi, tên Giăng Thối rữa,
đang kêu khóc gọ mẹ!... Canto thì bị đem đi, không biết ở đâu, biệt tăm mãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.