TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 536

Họ lại bước tiếp. giẫm bừa vào các vũng nước, chân Angiêlic còn rớm máu
trong đôi giày mòn vẹt. Gió quạt chiếc áo ướt sũng của nàng dính hết vào
chân. Nàng cảm thấy mình lả đi. Đã hai mươi bốn giờ nay, nàng chưa được
ăn gì.
Nàng dừng lại lấy hơi, nói thều thào:
- Mình không đi tiếp được nữa. Vậy mà chúng mình cần phải nhanh lên,
thật nhanh mới được.
- Này, tôi thấy đằng sau ta có ánh đèn, chắc có những người đi ngựa về
Paris. Mình nói họ cho ngồi nhờ đằng sau đi.
Mụ Ba Lan táo bạo ra đứng chắn ngang đường khi đám người cưỡi ngựa
đến ngang tầm, mụ cất tiếng gọi với giọng khàn khàn:
- Ơ này! Các quý ngài ơi! Quý ngài hãy đoái thương hai cô gái cơ nhỡ tội
nghiệp này, chúng tôi sẽ mang ơn quý ngài nhiều...
- Mấy người cưỡi ngựa ghì cương lại. Chỉ trông thấy những áo choàng, cổ
bẻ ngược lên, và những chiếc mũ ướt sũng. Họ trao đổi với nhau vài câu
bằng
tiếng nước ngoài. Rồi một bàn tay với xuống chạm vào Angiêlic và một
giọng nói trẻ trung cất lên băng tiếng Pháp:
- Trèo lên đây, cô nàng xinh đẹp.
Bàn tay nắm chặt vào người nàng và nhấc nàng lên ngồi thoải mái sau lưng
người kỵ sĩ. Các con ngựa lại phi nước kiệu:
Không quay mình lại, người kỵ sĩ nói với Angiêlic:
- Giữ chặt nhé, cô gái. Ngựa của tôi phi không êm đâu mà yên thì chật. Cô
có thể ngã đấy.
Nàng nghe lời và vòng tay qua người chàng trai, hai bàn tay lạnh giá bám
vào bộ ngực ấm áp của anh. Hơi ấm làm nàng tỉnh lại. Nàng gục đầu vào
tấm lưng rộng của người lạ mặt, được hưởng một lúc nghỉ ngơi. Giờ đây
nàng đã bình tĩnh hơn, vì biết rằng mình phải làm gì, họ thuộc nhóm tín đồ
Tin lành đang trên đường trở về tu tiện Satăngrông.
Họ phi ngựa vào Paris qua cửa Xanh-Ăngtoan.
Lần này chàng trai quay hẳn người lại để cố nhìn tận mặt nàng. Anh hỏi:
- Người đẹp ơi, phải đưa cô đến nơi nào đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.