TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 537

Nàng cựa mình để xua tan cơn tê nóng đang lan dần khắp người.
- Thưa ông, tôi không muốn làm mất thì giờ của ông, nhưng xin làm ơn cho
tôi đến nhà ngục Satơlê.
Mụ Ba Lan kêu lên:
- Angiêlic, cô sắp làm điều dại dột đấy. Hãy cẩn thận!
- Cứ để mặc tôi... và cho tôi túi tiền của chị đi, có thể tôi cần đến.
Mụ
Ba Lan nhún vai lẩm bẩm:
- À, được thôi, với lại...
Người ngồi cùng ngựa với Angiêlic giơ mũ lên từ biệt những người kia, rồi
thúc ngựa phóng qua những phố xá rộng rãi và gần như vắng tanh ở cửa ô
Xanh-Giécmanh. Vài phút sau anh ta đã dừng lại trước nhà tù Satơlê, nơi
mà Angiêli mới rời khỏi vài giờ trước đó. Nàng nhảy xuống. Những bó
đuốc lớn cắm dưới vòm chính ở cổng pháo đài chiếu sáng cả khu bãi. Dười
làn ánh sáng đỏ quạch đó, Angiêlic nhìn thấy rõ hơn người bạn tốt bụng của
mình. Đó là một chàng trai trại hai mươi, hai mươi nhăm tuổi, trang phục
giản dị như một thị dân.
Nàng nói:
- Tôi rất ân hận vì tôi mà ông phải chia tay với các bạn ông:
- Không sao. Mấy anh chàng ấy không phải cùng một nhóm với tôi. Họ là
người nước ngoài, Tôi là người Pháp sinh sống ở La Rôsen. Cha tôi là chủ
tàu, người cho tôi đến Paris để học kinh nghiệm buôn bán ở kinh thành. Tôi
đi cùng với những người ngoại quốc ấy vì đã gặp họ cùng dự lễ an táng ở
nhà thờ Tin lành Satăngrông.
- Cám ơn ông.
Nàng chìa tay ra. Anh ta cầm lấy tay nàng và nàng nhìn thấy bộ mặt trẻ
nghiêm trang đôn hậu cúi xuống mỉm cười với mình.
- Rất vui lòng được giúp đỡ cô, cô em thân mến.
Nàng nhìn theo anh ta phóng ngựa đi giữa đám người chen chúc xô đẩy
nhau. Anh ta không quay lại, nhưng cuộc gặp gỡ đó đã tăng thêm
phần can đảm cho người thiếu phụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.